Liên Mộ đã quen với cái kiểu giả ngu này của nó. Mỗi lần bị nghi ngờ gây họa, nó lại làm bộ dạng “ta chẳng biết gì hết”, mong né được một trận mắng.
“Nó trước kia có từng cắn ngươi không?” Liên Mộ hỏi.
“Không nhớ rõ, hình như có. Linh thú mà, thích cắn người lắm, ta bị cắn không biết bao nhiêu lần rồi.” Huyền Triệt đáp.
Liên Mộ: “…… Có khi nào linh thú chỉ thích cắn Ma tộc các ngươi không?”
Bây giờ nàng đại khái đã đoán ra phần nào. Tám chín phần là từ rất lâu trước đây, Lục Đậu đã cắn Huyền Triệt một phát, ăn luôn chút ma khí trên người hắn. Nhưng ma khí của Huyền Triệt quá mạnh, chẳng những không bị nó bài xích, ngược lại còn từ từ ô nhiễm ngược lại Lục Đậu.
“Có tin xấu,” Liên Mộ nói tiếp, “Người bên Tiên môn phát hiện trên người nó có ma khí. Ta phải nhanh xử lý sạch sẽ, hắn muốn ta đưa Lục Đậu đi chỗ khác. Nếu bị mấy vị tôn trưởng của bọn họ phát hiện, ta với nó chắc chắn tiêu đời.”
“Ngươi có cách nào thu hồi lại hồn thể của ngươi trong người nó không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play