Liên Mộ nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc. Trong khoảng thời gian đó, Ứng Du bưng theo một hộp thức ăn tiến vào, đặt lên chiếc bàn cạnh mép giường.
Hắn đã lấy lại bình tĩnh, không nói một lời nào, đặt hộp thức ăn xuống rồi xoay người định rời đi.
Liên Mộ cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng nàng vẫn quyết định mở lời, bởi dù mối quan hệ giữa họ có thể xa cách, thì cũng không nên để thành quá căng thẳng — nếu không, sau này muốn duy trì một vai vế ổn định sẽ rất phiền phức.
“Ứng thủ tịch mà cũng mang sẵn thức ăn theo bên người sao? Xem ra bạn bè của ngươi chắc hẳn có phúc khí lắm.” Liên Mộ cười nói.
Ứng Du ngừng lại:
“…… Xin lỗi. Vừa rồi ta không nên nói những lời đó với ngươi.”
“Không sao. Những lời đó chắc là ngươi chưa từng nói với ai khác, đúng không? Kìm nén quá lâu, tự nhiên sẽ cần một chỗ để phát tiết. Ngươi giúp ta một lần, ta cũng có thể nghe ngươi trút bầu tâm sự.” Liên Mộ vừa nói, vừa cầm một miếng điểm tâm màu vàng nhạt bỏ vào miệng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT