Liên Mộ trước đó đã từng nghe Phong Thiên Triệt kể sơ qua chuyện tay của Mộ Dung Ấp bị phế, nhưng không ngờ căn nguyên sự việc lại như thế này.
“Vậy nên, Mộ Dung tôn trưởng không dùng kiếm nữa là vì tay bị phế thật sao?” Liên Mộ hỏi.
Quan Thời Trạch đáp: “Chuyện tay thì thật ra không khó giải quyết. Hồi đó Phong đại sư vẫn còn sống, chỉ cần dùng thuốc là có thể chữa lành. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ—Mộ Dung tôn trưởng dùng chính thanh kiếm làm mồi nhử Ma tộc rời đi, kiếm hạch cũng mất theo luôn. Mất kiếm hạch rồi thì không thể cộng minh với kiếm khác được nữa.”
Hứa Hàm Tinh tiếp lời: “Kiếm hạch à… Đó là chuyện từ mấy trăm năm trước. Hồi đó, kiếm và người cộng minh thông qua kiếm hạch, lấy máu lập ước. Nếu không giải ước, sẽ bị hạn chế khi dùng linh khí dạng kiếm khác. Mãi đến khi Đường gia đại sư cải tiến hệ thống, bỏ hẳn kiếm hạch, chuyển sang khế ước bằng linh lực, thì tai họa ngầm này mới được giải quyết.”
Đáng tiếc là, những người từng mất kiếm hạch trước đó vẫn không có cách nào khôi phục.
“Nghe nói kiếm hạch của Mộ Dung tôn trưởng vẫn chưa tan rã, suốt bao nhiêu năm qua còn đang hút linh lực của ông ấy thông qua huyết ước, nhưng lại không tài nào tìm được, rất phiền toái.” Quan Thời Trạch nói, “Tân tôn trưởng tình nguyện trấn thủ Thập Phương U Thổ, một phần cũng là để giúp ông ấy tìm lại kiếm hạch. Năm xưa Tân tôn trưởng còn trẻ thường được Mộ Dung tôn trưởng chỉ dạy, vốn định báo đáp ân tình, thế mà lại bị Thành Lăng tôn trưởng bóp méo thành chuyện khác.”
Nghe xong câu chuyện, không khí bỗng trầm xuống, không ai còn cười nổi nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT