LÃO TỔ TÔNG CỦA TA 13
Khi xe vừa dừng lại trước một tòa kiến trúc cổ sang trọng nằm khuất mình giữa rặng thông rì rào của vùng núi Tang Lạc, Nguyên Ninh mở mắt trước tiên, tay vẫn siết lấy bờ vai Niệm Sơ đang ngủ say trong lòng anh. Thẩm Ninh ngồi bên cạnh ghé mắt ra cửa sổ, mỉm cười một cái rất nhạt.
Đây là khách sạn tư nhân nổi tiếng nhất vùng này, tên là “Thanh Uyển”, thuộc quyền quản lý trực tiếp của nhà họ Thẩm – cũng là nhánh bên ngoại của Thịnh Vọng. Người đứng đầu hiện nay là Thẩm Ngọc, em gái kế của Thịnh Vọng, một tay gây dựng lại nơi này sau khi gia tộc rút khỏi giới kinh doanh. Truyền rằng nơi này vốn là một biệt viện dưỡng bệnh cũ của một nhánh phụ nhà Thẩm, sau bị bỏ hoang, được Thẩm Ngọc cải tạo thành khách sạn phục vụ tầng lớp đặc biệt – những người mang trong mình dấu vết của “thế giới cũ”.
Cánh cửa gỗ sơn đỏ mở ra trước khi bọn họ bước xuống xe. Thẩm Ngọc, tuổi đã trung niên nhưng phong thái vẫn đoan trang, mặc sườn xám nhung xanh lam, cài trâm ngọc bích, đang đứng đợi ở bậc thềm.
Vừa thấy người đầu tiên bước ra là Niệm Sơ, bà liền tiến lên vài bước, cầm lấy tay cô, ánh mắt chứa đầy trìu mến:
> “Tiểu Niệm Sơ đến rồi à? Mau vào trong, cô nhỏ đã chuẩn bị phòng cho con.”
Niệm Sơ ngước lên mỉm cười rạng rỡ, vui vẻ gọi “Cô nhỏ!”, như một đứa cháu gái trở về nhà cũ sau bao năm. Nguyên Ninh chỉ đứng phía sau, tay đặt nơi thắt lưng Niệm Sơ, ánh mắt kín đáo quét qua nét mặt Thẩm  Ninh — người vừa từ xe bước xuống, đứng chết lặng trên bậc đá thứ ba.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play