An Ngưng không biết mình đã khóc bao lâu, lâu đến mức không thể phát ra một chút âm thanh nào, không thể rơi ra một giọt nước mắt nào nữa.
Một ly nước ấm được đặt đến bên môi cô. Giọng nói ra lệnh của Thẩm Tây Trạch truyền vào tai: "Uống đi."
Anh căn bản không cho An Ngưng quyền được từ chối. An Ngưng vừa hé môi, nước ấm liền được rót vào. Cô không thể không nuốt, vài giọt nước theo khóe môi chảy xuống xương quai xanh, thấm vào ngực áo. An Ngưng sặc đến ho khan: "Khụ khụ..."
Uống xong nước, Thẩm Tây Trạch lấy khăn giấy lau khô nước mắt trên mặt cô. Động tác của Thẩm Tây Trạch không hề dịu dàng. An Ngưng muốn nổi giận, muốn mắng anh, nhưng lại chậm rãi im lặng dưới ánh mắt đen kịt của anh.
Im lặng hồi lâu, An Ngưng khàn giọng nói: "Tôi muốn trở về."
Thẩm Tây Trạch dừng động tác một chút: "Rời khỏi đây, em có thể đi đâu?"
"Bất cứ nơi nào cũng được, chỉ cần không phải nơi này." An Ngưng ngẩng đôi mắt lên, không còn vẻ thuận theo, sự ác ý không thể kiềm chế lại lần nữa xuất hiện: "Tôi thà ngủ gầm cầu, cũng không muốn ở lại chỗ anh. Dù không ai chứa chấp tôi, tôi cũng không thèm nơi này của anh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play