Phương Quỳnh đã tỉnh. Giang Vãn Mộng vội vàng bưng chén nước, lợi dụng lúc bà không chú ý, nhẹ nhàng đặt điện thoại về chỗ cũ.
"Mẹ ơi, mẹ uống nước đi ạ."
Phương Quỳnh nhấp một ngụm, làm ẩm đôi môi khô khốc, rồi vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Vãn Mộng: "Con vất vả rồi."
Giang Vãn Mộng lắc đầu, ánh mắt đầy sự quan tâm: "Không vất vả đâu ạ. Chỉ cần mẹ nhanh chóng khỏe lại là con yên tâm rồi."
Phương Quỳnh khẽ cười, không nói thêm gì nữa. Bà nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bệnh, ánh mắt xa xăm như đang thẫn thờ, lại tựa hồ đang kỳ vọng ai đó sẽ xuất hiện.
Giang Vãn Mộng nhớ lại lời bác sĩ: "Ưu tư quá nặng, sức đề kháng giảm sút, dẫn đến cảm lạnh phát sốt." Ưu tư quá nặng, có phải vì quá mức nhớ nhung An Ngưng không?
Giang Vãn Mộng không biết mình phải làm thế nào mới có thể bù đắp lại hơn hai mươi năm thiếu hụt bên Phương Quỳnh. Có lẽ mãi mãi cũng không bù đắp lại được, mãi mãi cũng không thể sánh bằng vị trí của An Ngưng trong lòng Phương Quỳnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play