An Ngưng lại không muốn dính dáng gì đến anh đến vậy sao? Đã từng anh không được An Ngưng để vào mắt, hiện tại vẫn như thế. Thẩm Tây Trạch không hiểu rốt cuộc anh kém ở điểm nào?
Thẩm Bá Xuyên trước đây từng hỏi anh có phải vẫn chưa buông bỏ được không. Thẩm Tây Trạch nói không có, nhưng câu trả lời thật sự là gì, chính anh cũng không biết. Anh chỉ biết mình không muốn dễ dàng buông tha An Ngưng. Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, đều tốt hơn việc trở thành người xa lạ.
Thẩm Bá Xuyên từng dạy anh một đạo lý: nếu không chiếm được, vậy hãy đi giành lấy. Chỉ cần có thể giành được, đó chính là của anh. Giờ phút này, Thẩm Tây Trạch vô cùng tán đồng những lời này.
An Ngưng lang thang không mục đích trên đường, dường như trời sắp mưa. Người đi đường đều bước nhanh hơn để tìm chỗ trú mưa, có người đã sớm lấy dù ra, có người gọi xe về nhà. Chỉ có An Ngưng chẳng làm gì cả, phảng phất như không nhìn thấy bầu trời âm u.
Cô không có dù, cũng không có một mái nhà. Giờ khắc này, An Ngưng bỗng nhiên rất nhớ Phương Quỳnh. Cô đã gọi "mẹ" bao nhiêu năm nay, tại sao đột nhiên có một ngày lại không phải nữa? Cô đứng tại chỗ, do dự hồi lâu, cuối cùng tình cảm đã chiếm ưu thế. Dù chỉ là nghe giọng Phương Quỳnh một chút cũng được.
Đợi rất lâu, khi An Ngưng tưởng rằng đối phương sẽ không bắt máy, điện thoại đột nhiên được kết nối. Chưa kịp nói lời nào, khóe mắt cô đã ướt đẫm. Sự tủi thân không thể kìm nén khiến sống mũi cay xè. Cô hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói ổn định:
"Mẹ ơi... mẹ có khỏe không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play