Hô Diên Hoàn Vũ là một kẻ cuồng công việc, nửa năm qua anh tăng ca không kể ngày đêm. Anh chỉ muốn xây dựng một đơn vị kiểu mẫu cho ra tấm ra món. Họ là những người tiên phong ở Tây Thành, thịt cua tuy ngon nhưng vỏ lại rất khó bóc, đặc biệt là chiếc càng quá cứng.
Làm thế nào để hoàn thành tốt dự án này đã tiêu tốn của họ hơn một năm trời. Họ liên tục tiến hành thẩm định các loại đề án khác nhau nhưng đều không hài lòng, cảm giác như thiếu đi linh hồn của đề án, nhưng lại không thể tìm ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.
Gặp được Trần Tử Ngang là duyên phận, cũng là cơ hội. Đối với Hô Diên Hoàn Vũ là vậy, mà đối với Trần Tử Ngang cũng thế. Cô đã thu phục được một vị đại tướng hiếm có.
Dự án này là công trình thí điểm, cũng là công trình kiểu mẫu của Tây Thành, cho nên anh nhất định phải hoàn thành thật tốt.
Nhân viên công ty của Trần Tử Ngang làm việc vô cùng nghiêm túc, từng vị trí, từng công đoạn, từng giao diện đều được xem xét kỹ lưỡng.
Họ còn tính đến cả sự phát triển công nghệ thông tin trong tương lai của cơ quan, ít nhất là đi trước những gì cơ quan có thể tính đến từ hai đến ba năm.
Ngay cả việc tính toán giá cả, chu kỳ thi công cũng đều rất hợp tình hợp lý.
So với các nhà cung cấp giải pháp khác, giá của họ ở mức trung bình, nhưng giải pháp lại là tốt nhất.
Sau quá trình thảo luận, chỉnh sửa với đội của Trần Tử Ngang, đề án cuối cùng cũng được chốt.
"Tử Ngang à!"
Thời gian này, Hô Diên Hoàn Vũ gần như làm việc cùng họ, nên đã sớm không còn những cách xưng hô khách sáo nữa.
"Vâng, anh Hoàn Vũ. Anh nói đi."
"Đề án này của các cô tôi hài lòng nhất, nhưng chúng tôi phải đưa ra cuộc họp để nghiên cứu."
"Cái này tôi biết."
"Về phần kết quả cuộc họp, tôi cũng sẽ không nói cho cô biết. Bởi vì phải tiến hành đấu thầu công khai."
"Quy trình này tôi cũng biết, anh yên tâm."
"Vậy các cô về xem thông báo đấu thầu đi."
"Được, thường thì bao lâu sẽ có thông báo?"
"Trình lên cuộc họp cần có quy trình, chắc cũng phải mất hai tháng."
"Được, vậy tôi về Bắc Kinh trước, bên này tôi sẽ bảo Trần Tử Lâm để mắt đến. Tôi sẽ để lại một nhân viên kỹ thuật. Nếu anh có vấn đề gì có thể liên lạc với họ."
"Được, cảm ơn cô nhé, Tử Ngang."
"Anh Hoàn Vũ, để em về bảo người gửi thư mời cho các anh nhé!"
Trần Tử Ngang đi tìm ông chủ lớn mời họ đi tham quan, nhưng ông chủ lớn đã từ chối.
"Được rồi. À, Tử Ngang, có một đơn vị khác cũng cần hiện đại hóa công nghệ thông tin, chủ nhiệm phòng thông tin của đơn vị đó có quan hệ khá tốt với tôi."
"Vậy đến lúc đó tôi sẽ gửi thư mời cho tất cả các bên, các anh cùng qua một thể."
"Được, vậy cô cứ gửi thêm cho vài nơi đi. Lát nữa tôi đưa cho cô danh sách."
Qua một thời gian tiếp xúc, Hô Diên Hoàn Vũ cảm thấy nhân phẩm của nhân viên công ty Trần Tử Ngang đều rất tốt, ai nấy đều cần cù chăm chỉ. Anh sẵn lòng giúp đỡ họ, cung cấp cho họ một vài thông tin hữu ích cũng coi như là báo đáp sự cống hiến của bảy tám người họ trong suốt thời gian qua.
Thời gian này, họ không chỉ viết đề án mà còn miễn phí sửa chữa, xử lý giúp cơ quan anh một số việc mà họ không rành. Một đội ngũ có trách nhiệm, biết nghĩ cho khách hàng như vậy, đối với họ thật sự là quá cần thiết.
"Anh Hoàn Vũ, thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Trần Tử Ngang nhìn danh sách trong tay, lòng người cũng là máu thịt, thời gian qua hai đội ngũ của họ đã làm việc cùng nhau và nảy sinh tình cảm.
"Cô cũng đừng cảm ơn, có thành công hay không còn phải xem bản lĩnh của các cô."
"Điều này tôi hiểu, dù sao chúng tôi ở Tây Thành cũng không phải là doanh nghiệp có tiếng tăm gì."
Bất kể thời đại nào, bất kể thay đổi ra sao, có một điều sẽ không bao giờ thay đổi.
Lịch sử năm ngàn năm, nhìn khắp chuỗi phát triển, nơi nào có thể thoát khỏi mạng lưới quan hệ?
Dù doanh nghiệp của bạn lớn hay nhỏ, chỉ cần bạn có tinh thần kinh doanh tốt và các mối quan hệ xã giao tốt, bạn nhất định có thể vững bước tiến lên.
Đương nhiên còn có một điều quan trọng nhất: Nước là đại gia, nhà là tiểu gia, có nước mới có nhà. Một doanh nghiệp cũng vậy, dù thế nào đi nữa, lợi ích quốc gia phải được đặt lên hàng đầu. Đây là điều Lục Vũ Đình đã nói với Trần Tử Ngang.
Biểu hiện yêu nước của một doanh nghiệp chính là: "Làm việc bằng lương tâm, nộp thuế theo pháp luật." Đây là điều mà Trần Tử Ngang tự đúc kết.
Trần Tử Ngang chính là dựa vào những tín điều này mà cần mẫn bước đi cho đến ngày hôm nay.
Trần Tử Ngang đã lăn lộn trong ngành này rất lâu, cô hiểu rằng, sự giới thiệu thường là viên gạch gõ cửa. Khi đã bước qua được cánh cửa đó, bạn mới có cơ hội. Còn việc làm ăn sau này hoàn toàn phụ thuộc vào thực lực của công ty và khả năng phối hợp của đội ngũ. Kỹ thuật của nhân viên phải vững, tố chất nhân viên phải cao, đáp ứng được nhu cầu của khách hàng, cộng thêm có người giới thiệu, bạn mới có thể tồn tại.
Ngược lại, dù có người giới thiệu, nhưng nếu kỹ thuật của nhân viên không vững, tố chất nhân viên không cao, không thể đáp ứng nhu cầu của khách hàng, thì bạn chỉ đang ném cho người giới thiệu một mớ hỗn độn, hại người hại mình, và đương nhiên là không thể tồn tại.
Trần Tử Ngang thấu hiểu đạo lý này, nên cô mới thường xuyên cùng nhân viên nỗ lực hết mình.
Hô Diên Hoàn Vũ là người sống tình cảm, anh không bao giờ làm việc qua loa. Công việc là công việc, tình cảm cá nhân là tình cảm cá nhân. Anh phụ trách giai đoạn khảo sát ban đầu của dự án, chịu trách nhiệm trình đề án. Còn việc cuối cùng bên nào trúng thầu thì anh không có quyền quyết định, vì sau đó phải tiến hành đấu thầu.
Dự án này không phải do anh quyết định, trên anh còn có sếp lớn.
Tiến hành đấu thầu công khai, không ai có thể biết trước phần thắng sẽ thuộc về ai.
Nếu sử dụng đề án của đội Trần Tử Ngang, tỷ lệ thành công của họ là 80%.
Hô Diên Hoàn Vũ mang đề án của các bên ra cuộc họp, anh chủ yếu đề cử đề án của Trần Tử Ngang, trình bày chi tiết mọi khía cạnh trong đó.
Anh còn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc phát triển trong tương lai, nhưng đáng tiếc, quyền hạn của anh có hạn. Lúc tiến hành đấu thầu, các thông số đã bị thay đổi.
Đến lúc mở thầu, Trần Tử Ngang không trúng thầu, một công ty khác đã trúng thầu.
Thế nhưng, dự án này trong quá trình thực hiện gặp vô vàn khó khăn. Vốn là một đơn vị kiểu mẫu, mọi người đều chờ xem hiệu quả, ai ngờ dự án cứ mãi không thể tiến hành được.
Hô Diên Hoàn Vũ với tư cách là người phụ trách dự án phải chịu trách nhiệm không thể đo đếm và đã bị thông báo phê bình nhiều lần.
Hô Diên Hoàn Vũ tức giận, chuẩn bị từ chức.
Anh gọi điện cho Trần Tử Ngang.
"Tử Ngang, tôi chuẩn bị từ chức rồi."
"Anh Hoàn Vũ, anh định làm gì? Hay là chúng ta cùng làm?"
"Chỉ sợ cô không nhận tôi."
"Mấy đơn vị mà anh giới thiệu đều có ý định hợp tác, đặc biệt là Tây Tấn. Vị tổng giám đốc bên đó anh cũng biết, là một người rất tâm huyết với công việc."
"Vậy cô muốn tôi làm gì?"
"Tôi mời anh về làm việc tại chi nhánh Tây Thành của chúng tôi, giữ chức giám đốc dự án, phụ trách tất cả các dự án ở Tây Thành."
"Được, vậy tôi đành mặt dày vậy."
"Anh nói gì vậy? Sau này chúng ta sẽ cùng tiến cùng lùi, đồng cam cộng khổ."
Hô Diên Hoàn Vũ quyết tâm nhảy việc sang công ty của Trần Tử Ngang. Ở Tây Thành, Trần Tử Ngang đã có được một vị đại tướng.
Một hệ thống nào đó ở Tây Thành sẽ được Hô Diên Hoàn Vũ dẫn dắt để thay đổi toàn diện.
Hô Diên Hoàn Vũ trở lại cơ quan, ngày hôm sau lãnh đạo gọi anh đến văn phòng:
"Hô Diên Hoàn Vũ, dự án này là dự án thí điểm mà lại ra nông nỗi này, anh có trách nhiệm không thể chối cãi. Sau khi họp bàn, chúng tôi quyết định sẽ sắp xếp người khác thay thế công việc của anh."
"Những khuất tất trong đợt đấu thầu trước đây tôi không nói nữa, bây giờ tôi xin từ chức! Cái tội này tôi không gánh!"
Thực ra anh đã gánh cái tội này rồi, gánh đến mức trong lòng uất nghẹn.
"Mày! Vậy thì cút về đi! Đừng đi làm nữa!"
"Vừa hay, hôm nay tôi đến cũng là để từ chức. Nơi này không giữ ông thì có nơi khác giữ ông!"
Hô Diên Hoàn Vũ ném lá đơn từ chức được viết một cách hùng hồn lên bàn làm việc của lãnh đạo rồi quay người bỏ đi không ngoảnh lại. Bước ra khỏi cánh cửa này, lòng anh ngổn ngang trăm mối, tương lai sau này ra sao anh cũng không biết, dù sao đây cũng là một "bát cơm sắt" .