Trong sân lớn Tần gia rộn rã tiếng cười nói, một không khí chan hòa, ấm cúng. Mọi người đều đã đi đến thống nhất, chuyện quá khứ đã qua thì cho qua hẳn, tương lai sẽ cùng nhau nỗ lực, đùm bọc lẫn nhau.
Lục Chiến Quân càng lúc càng tán thưởng Trần Tử Hàn. Ông ta đặc biệt chú ý đến cụm từ "lầm đường lạc lối" mà Diêm Hoan nói. Trên bàn ăn, ông ta vẫn để Trần Tử Hàn ngồi cạnh mình, rồi khe khẽ hỏi trước kia cậu đã làm gì mà để Diêm Hoan phải nói như vậy.
Trần Tử Hàn có chút ngượng ngùng nói:
"Lúc trước Diêm Hoan mất tích, cháu cũng bỏ học, đi khắp nơi tìm cô ấy. Đánh nhau ẩu đả là chuyện thường tình. Có lẽ trong một lần đánh nhau, cháu bị đánh trúng đầu nên mất trí nhớ, rồi được một người nước ngoài đưa đến châu Mỹ. Mấy năm đó việc gì cháu cũng đã làm qua. Mấy năm gần đây, vì muốn phát triển tốt hơn nên mới đoạn tuyệt với quá khứ. Bác Lục yên tâm, sau khi trở về cháu tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu nữa."
"Người trẻ tuổi có thể cải tà quy chính, làm lại cuộc đời là chuyện tốt. Sau khi về nước cháu cứ tập trung làm ăn cho tốt, mọi chuyện đã có ta lo."
Lục Chiến Quân cười tủm tỉm nói.
"Quen biết bác Lục là may mắn của cháu. Bác Lục yên tâm, Tử Hàn nhất định sẽ làm tốt mọi việc."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT