Trần Thiên Thiên lái xe vào hầm để xe, rồi đi vào nhà của Phùng Duệ. Mọi thứ trong nhà vẫn không có gì thay đổi, khiến cô không kìm được nỗi bi thương. Dù Phùng Duệ có tệ bạc thế nào đi nữa, đó vẫn là người mẹ đã sinh ra cô. Quan hệ của hai người vừa mới dịu đi thì Phùng Duệ đã không còn nữa.
Trần Thiên Thiên ngồi trên sofa một lúc. Căn nhà lạnh lẽo, không còn một chút hơi ấm của sự sống. Chắc hẳn Trần Vĩ Phùng gần đây cũng không đến đây, đồ đạc vẫn bày biện như cũ.
"Mẹ, mẹ nói cho con biết, ai đã đâm mẹ?"
Trần Thiên Thiên nhìn tấm ảnh cũ của Phùng Duệ, nước mắt tuôn rơi.
"Mẹ nói cho con đi, con nhất định sẽ báo thù cho mẹ. Con tuyệt đối sẽ không để kẻ đâm mẹ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Một ngày không tìm được thì một tháng, một tháng không tìm được thì một năm, con nhất định sẽ tìm ra hắn!"
"Mẹ ơi, con không muốn mất mẹ, mẹ mau về đi, con vẫn muốn ăn cơm mẹ nấu."
Trần Thiên Thiên ôm tấm ảnh của Phùng Duệ, khóc nức nở.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT