Anh chị em nhà họ Trần tụ tập lại, thảo luận về hậu sự của Phùng Duệ. Trần Vĩ Phùng không ngờ mẹ mình đã thực sự ra đi, một hơi không thở lên được liền ngất đi.
Trần gia loạn thành một đoàn, lại phải cấp cứu cho Trần Vĩ Phùng. May mà cậu chỉ quá đau buồn, nhất thời không chấp nhận được nên mới ngất đi, một lúc sau thì tỉnh lại.
Mọi người đối với Trần Vĩ Phùng vừa giận, vừa thương, vừa bất lực. Đã gần ba mươi tuổi rồi mà không có chút tiền đồ nào. Sau khi tỉnh lại, Trần Vĩ Phùng không nói một lời, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Bao nhiêu năm qua, cậu luôn ghét mẹ quản quá nghiêm. Sau khi lập gia đình và dọn ra ngoài, cậu cảm thấy như con chim sổ lồng, tự do tự tại.
Vui thì thỉnh thoảng gọi điện, không vui thì đến mặt cũng không muốn gặp. Chuyện của cha mẹ cậu cũng chưa bao giờ hỏi đến, tóm lại là bà quản quá nhiều khiến hai cha con đều không thoải mái. Bản thân lập gia đình, có con, tan làm nghỉ lễ là về ngay nhà riêng của mình, rất ít khi đến thăm Phùng Duệ. Cậu đã quên mất bao lâu rồi chưa về nhà, ai ngờ lần này trở về đã là âm dương cách biệt.
Nhớ lại những lời lải nhải của Phùng Duệ, Trần Vĩ Phùng lại bật khóc. Bà già ấy sẽ không bao giờ lải nhải với cậu nữa. Lúc này, cậu chỉ mong mẹ có thể đứng trước mặt mình và nói: "Thằng nhãi thối, mày nghe đây, nếu mày không nghe lời, bà đây sẽ không thèm quản mày nữa ".
"Mọi người bàn bạc một chút, thi thể chị dâu hai cũng không thể để ở nhà lâu, dù sao trong sân này còn có hàng xóm láng giềng. Ngày mai ai đi xem mộ với tôi?"
Trần Tử Lâm gọi mọi người lại bàn bạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT