Trần Thiên Thiên nhìn tài liệu luận văn trên máy tính mà không thể viết thêm được chữ nào. Trong lòng bực bội, cô ném chiếc máy tính lên giường. Nó lộn một vòng rồi rơi xuống đất, màn hình laptop nứt toác.
Trần Thiên Thiên nhìn màn hình bị nứt, giẫm chân lên, dùng sức một cái, cả chiếc máy tính chìm vào màn hình đen, hoàn toàn chết máy.
Chiều ngày thứ hai sau khi cùng Dịch Khuynh Thu tham dự bữa tiệc của Hạ Nhan, cô bị mẹ ruột là Phùng Duệ chặn lại và đưa về nhà bà. Cô gần như chưa bao giờ đến nhà Phùng Duệ. Cô biết Phùng Duệ là mẹ mình, nhưng vì từ nhỏ không ở cùng nhau nên trong lòng cô có sự bài xích.
"Dì Hai." Trần Thiên Thiên gọi Phùng Duệ.
"Con nên gọi ta là mẹ, không phải dì Hai. Ta mới là người sinh ra con." Phùng Duệ nhìn Trần Thiên Thiên. Năm nay cô đã 20 tuổi, khuôn mặt trái xoan hơi bầu bĩnh, hừ, là gen của Nhiễm Linh Ngọc, giống của Trần Tử Kiến.
Trong đôi mắt phượng của Trần Thiên Thiên có sự giễu cợt, có sự không chắc chắn, và còn có cả một nỗi khao khát. Người nhà họ Trần ai cũng có một đôi mắt phượng quyến rũ, dù là nam hay nữ, đôi mắt ấy như chứa cả bầu trời sao, khiến người ta nhìn vào là không tự chủ được mà chìm đắm. Phùng Duệ nhìn đôi mắt của Trần Thiên Thiên, bất giác lại nghĩ đến Trần Tử Kiến. Cái tát của Trần Tử Kiến đã làm rụng hai chiếc răng của bà, bây giờ nói chuyện cũng không dám mở miệng lớn.
"Dì và mẹ thì có gì khác nhau?" Trần Thiên Thiên lạnh lùng hỏi Phùng Duệ. Sinh ra cô thì có thể, nhưng nuôi nấng cô ư?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play