Trần Tử Ngang ở nhà được vài ngày thì đột nhiên có hai vị khách đến thăm.

Phó Hải Sinh và Hạ Nhan.

Phó Hải Sinh vẫn không có tin tức gì của Trần Tử Ngang, chỉ biết cô không đi học thêm.

Anh viết rất nhiều thư cho cô nhưng đều như đá chìm đáy biển. Nghỉ đông, không thể kiềm chế được nữa, anh bèn tìm Hạ Nhan hỏi địa chỉ nhà Trần Tử Ngang. Hạ Nhan biết Phó Hải Sinh muốn đến tìm bạn cũ nên cũng đi theo.

"Phó Hải Sinh, Hạ Nhan, sao hai cậu lại đến đây?" Trần Tử Ngang thấy hai người họ thì có chút kinh ngạc.

"Ha, Trần Tử Ngang, cậu đúng là không có lương tâm. Bọn tớ đến thăm cậu mà cậu còn hỏi sao lại đến đây." Hạ Nhan lúc nào cũng giữ cái giọng điệu kẻ cả, bề trên.

"Trần Tử Ngang, cậu sống ở đây à." Hạ Nhan rất ít khi về nông thôn.

Điều kiện gia đình Trần Tử Ngang vẫn không thể gọi là tốt, nhưng mấy năm gần đây cũng không đến nỗi quá tệ.

Anh Bảy mỗi tháng đều gửi một ít tiền về, nhà cửa tuy có chút tồi tàn nhưng chị Bảy đã thu vén khá ấm cúng và sạch sẽ, dù vậy vẫn kém xa so với trên thành phố.

"Đúng vậy!" Trần Tử Ngang mời hai người vào nhà, chị dâu cô bắt đầu chuẩn bị cơm nước.

Lần này Trần Tử Ngang về mang theo rất nhiều đồ, lại còn được Trương Hàm lái xe cảnh sát đưa về nên chị dâu đối với cô tốt hơn hẳn, cũng khách khí hơn nhiều.

"Trần Tử Ngang, sao cậu không đi học thêm nữa? Lúc trước chúng ta đã hẹn rồi mà." Phó Hải Sinh vừa uống chè trôi nước do chị Bảy nấu vừa hỏi Trần Tử Ngang.

"Tớ tìm được việc làm rồi, không đi học nữa cũng được." Từ sau lần cảm thấy Phó Hải Sinh hôn trộm mình, Trần Tử Ngang đã nảy sinh một thứ tình cảm phức tạp với anh.

"Cậu tìm được việc gì rồi?" Phó Hải Sinh vội vàng hỏi, lúc trước rõ ràng đã hẹn sẽ cùng nhau cố gắng.

Nửa năm qua, anh vô cùng nhớ Trần Tử Ngang.

"Tớ dạy ở một trường tiểu học tại huyện Lăng, đã đi làm được mấy tháng rồi, sang năm có lẽ sẽ được vào biên chế." Trần Tử Ngang nói với Phó Hải Sinh.

"Vậy mà cậu không liên lạc gì với tớ cả?" Phó Hải Sinh có chút tức giận.

"Tớ không biết liên lạc với cậu thế nào." Trần Tử Ngang cũng có chút bất đắc dĩ, cô thực sự không biết làm sao để liên lạc với Phó Hải Sinh.

"Tớ đã nhắn tin cho chị cậu mấy lần mà cậu không trả lời." Phó Hải Sinh tủi thân nói.

"Nhưng chị tớ chưa bao giờ nói với tớ cả."

Trần Tử Duyệt từng nhận được tin nhắn của Phó Hải Sinh, nhưng thấy thái độ của Trương Hàm đối với Trần Tử Ngang, cô đã không nói cho em gái biết.

"Lát nữa cậu cho tớ địa chỉ, tớ sẽ viết thư cho cậu." Phó Hải Sinh đã tìm được Trần Tử Ngang, sau này dù thế nào cũng phải thường xuyên liên lạc với cô.

"Được thôi!"

"Phó Hải Sinh, có phải cậu vẫn tơ tưởng Trần Tử Ngang không?" Hạ Nhan hỏi Phó Hải Sinh.

"Cậu nói vớ vẩn gì thế, bọn tớ đều là bạn học, chẳng lẽ cậu không muốn liên lạc với Trần Tử Ngang à?" Phó Hải Sinh không thừa nhận mình nhớ thương Trần Tử Ngang, làm sao anh có thể nói ra điều đó trước mặt hai người họ được?

"Muốn chứ, nếu không muốn thì tớ đến đây làm gì?" Hạ Nhan đáp.

"Trần Tử Ngang, tớ thấy cậu ngày càng xinh ra đấy nhé, chậc chậc, đúng là một mỹ nhân." Hạ Nhan nhìn Trần Tử Ngang càng ngày càng xinh đẹp như một đóa hoa mà nói.

"Có xinh cũng không bằng cậu." Trần Tử Ngang cũng cười đáp, tuy rằng lúc đi học Hạ Nhan đối xử với cô không tốt, nhưng chuyện đã qua rồi.

Bây giờ họ đã đến nhà cô, cô tự nhiên phải tiếp đãi chu đáo.

Hiện tại Hạ Nhan và Phó Hải Sinh đang học cùng một trường.

Phó Hải Sinh lúc nào cũng là một ngôi sao sáng, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý. Trước đây Hạ Nhan không nhận ra ưu điểm của anh, nhưng từ khi lên đại học, thấy rất nhiều nữ sinh vây quanh anh, cô mới phát hiện ra bên cạnh mình có một "báu vật", từ đó nảy sinh tình ý.

Dù có rất nhiều cô gái để ý đến Phó Hải Sinh, nhưng anh không hề rung động, thường xuyên viết thư gửi về trường cũ. Hạ Nhan lúc đó mới biết anh vẫn nhớ đến Trần Tử Ngang.

Trần Tử Ngang nghèo như vậy, bằng cái gì mà học giỏi hơn cô, lại còn được một chàng trai ưu tú như Phó Hải Sinh để ý?

Những gì cô ta có, cô nhất định phải giành lấy. Vì vậy, khi Phó Hải Sinh đến hỏi xin địa chỉ của Trần Tử Ngang, cô đã yêu cầu anh phải đưa cô đi cùng, nếu không sẽ không cho địa chỉ.

Ăn cơm xong, trời cũng đã tối, Trần Tử Ngang mời họ ở lại. Ba người nói nói cười cười, kể lại chuyện xưa cũng rất vui vẻ. Tối đến, Hạ Nhan và Trần Tử Ngang ngủ chung.

"Tử Ngang, cậu thấy Hải Sinh thế nào?" Hạ Nhan hỏi Trần Tử Ngang.

"Rất tốt!" Trần Tử Ngang nhớ lại tất cả những gì Phó Hải Sinh đã làm cho mình, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

"Tớ và Hải Sinh đã hẹn rồi, chờ tốt nghiệp bọn tớ sẽ kết hôn." Hạ Nhan nói.

"Hai người... yêu nhau rồi à?" Trần Tử Ngang nghe họ sắp kết hôn, trong lòng chợt thấy chua xót.

"Đúng vậy, hai nhà bọn tớ môn đăng hộ đối, ba mẹ hai bên đều rất ưng."

"..."

"Tử Ngang, cậu biết không? Lên đại học bọn tớ đều thuê nhà ở ngoài, bọn tớ ở chung với nhau rồi."

"..." Trần Tử Ngang im lặng.

"Hải Sinh đối với tớ rất tốt, anh ấy đối với ai cũng tốt cả. Lúc trước anh ấy cũng đối xử tốt với cậu, anh ấy nói coi cậu như anh em. Nhưng Hải Sinh quá ưu tú, tớ luôn lo lắng có quá nhiều cô gái vây quanh anh ấy. Cậu không biết đâu, ở đại học có rất nhiều cô gái xuất sắc. Cuộc sống đại học thật sự muôn màu muôn vẻ, cậu không biết đâu."

Hạ Nhan lải nhải không ngừng, Trần Tử Ngang chỉ im lặng lắng nghe. Cô chưa từng học đại học, cô không có quyền lên tiếng.

Dù Phó Hải Sinh đã từng giúp đỡ, trong lòng cô cũng tràn đầy cảm kích.

Phó Hải Sinh chưa bao giờ nói anh nhớ cô, tất cả chỉ là suy đoán của chị gái cô mà thôi.

Chỉ là cô vẫn luôn nhớ sự tốt bụng của anh, nhớ lúc anh giúp đỡ cô trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn cất giữ mười đồng mà Phó Hải Sinh cho, cô không nỡ tiêu, tờ tiền đó Trần Tử Ngang đã cất giữ cả đời.

Hạ Nhan lải nhải một hồi rồi ngủ thiếp đi. Trần Tử Ngang thao thức cả đêm, cuộc sống đại học thật tốt, nhưng đời này cô đã không có duyên với nó nữa rồi.

Cô phải nỗ lực dạy học, phấn đấu để được vào biên chế, không phụ lòng mong đợi của anh Trương Hàm.

Nghĩ đến Trương Hàm, lòng cô ngọt ngào, chút chua xót dành cho Phó Hải Sinh cũng tan thành mây khói.

Phó Hải Sinh và Hạ Nhan chuẩn bị về.

Trần Tử Ngang tiễn họ ra đến đầu làng. Phó Hải Sinh nhìn đôi mắt xinh đẹp vô song và lúm đồng tiền ngọt ngào của Trần Tử Ngang, Tử Ngang của anh ngày càng xinh đẹp, lòng anh có chút hoang mang. Anh lên đại học, cô đi dạy học, khi nào họ mới có thể gặp lại?

Nhưng huyện Lăng cũng không xa tỉnh lỵ, có thời gian anh sẽ đến thăm Tử Ngang của anh.

"Tử Ngang, nhắm mắt lại!" Phó Hải Sinh lại muốn chạm vào Trần Tử Ngang. Cô nhớ lại cảm giác khi anh bảo cô nhắm mắt, rồi lại nghĩ đến cảm giác khi Trương Hàm chạm vào trán mình, mặt cô bất giác đỏ lên.

Hạ Nhan thấy hai người tương tác, liền bước tới khoác tay Phó Hải Sinh:

"Hải Sinh, anh còn tưởng mình là trẻ con, chơi trò đồ hàng sao? Chúng ta đều là người lớn cả rồi."

Rồi "chụt" một tiếng lên má Phó Hải Sinh.

"Cậu làm gì vậy?" Phó Hải Sinh kinh hãi, Tử Ngang sẽ hiểu lầm mất.

"Tớ đang dạy Tử Ngang đấy chứ." Hạ Nhan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Trần Tử Ngang nói. "Tử Ngang, gặp được chàng trai mình thích là phải chủ động như tớ đây này, cậu xem."

Hạ Nhan lại "chụt" một cái nữa lên má Phó Hải Sinh.

"Nào, Tử Ngang, thử lên má Hải Sinh xem?" Hạ Nhan cười nói.

"Thôi thôi." Trần Tử Ngang cười xua tay, cô không thể nào thể hiện tình cảm lộ liễu trước đám đông như Hạ Nhan được.

"Hải Sinh, cậu xem Tử Ngang đỏ mặt kìa." Hạ Nhan cười nói.

"Tử Ngang không có mặt dày như cậu đâu." Phó Hải Sinh muốn đẩy Hạ Nhan ra, nhưng cô ta nắm rất chặt.

"Được rồi, được rồi, tớ mặt dày là được chứ gì, chúng ta nên về thôi." Hạ Nhan kéo tay Phó Hải Sinh.

Trần Tử Ngang nhìn theo bóng lưng Phó Hải Sinh và Hạ Nhan rời đi, trong lòng thầm chúc phúc:

"Hải Sinh, chúc cậu một đời hạnh phúc. Vốn dĩ tớ nghĩ sẽ có cơ hội cùng cậu đi học, nhưng rồi... chúng ta đã không có 'sau đó' nữa rồi."

Phó Hải Sinh và Trần Tử Ngang thời niên thiếu cứ thế lỡ mất nhau. Phó Hải Sinh đã không còn cơ hội để nói ra những lời mình muốn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play