Ngày Trần Tử Ngang về nhà càng lúc càng gần, trong lòng Trần Tử Duyệt dấy lên một cảm giác hoang mang không rõ nguyên nhân.

Trần Tử Ngang thì rất vui, vì cô đã có đủ học phí để tiếp tục đi học. Chỉ cần ôn tập chăm chỉ một năm, cô nhất định sẽ thi đỗ vào trường của Phó Hải Sinh. Phó Hải Sinh đã nói sẽ đợi cô.

Trần Tử Ngang khá chậm chạp trong chuyện tình cảm, có lẽ do cách giáo dục của gia đình. Cha mẹ chưa bao giờ dạy cô về mối quan hệ giữa con trai và con gái, mà cô lại chỉ mải mê học hành, không có tâm tư nào khác, vì vậy cô vẫn luôn ngây thơ, đơn thuần.

Cho đến khi chị gái nói Phó Hải Sinh đối xử với cô rất khác, trong lòng cô mới gợn lên một cảm giác là lạ.

Nhìn các bạn nữ có bạn nam theo đuổi, trong lòng cô ít nhiều cũng có chút ghen tị. Chỉ là cô quá nghèo, cô phải học thật giỏi, nỗ lực thay đổi số phận của mình, để cha mẹ được sống những ngày sung túc.

Cô còn có một tâm nguyện thầm kín. Có lần, lúc đang bưng bê trong nhà hàng, cô nghe hai người khách nói chuyện về công nghệ thông tin.

Cô nhớ rất rõ một người đã nói:

"Sự phát triển công nghệ thông tin của nước ta vẫn còn quá chậm, phải một năm nữa Internet mới được kết nối. Sau khi có Internet, nước ta sẽ cần rất nhiều nhân tài trong lĩnh vực này. Hiện tại nhân tài vẫn còn quá ít."

"Đúng vậy, sau khi có Internet, chúng ta sẽ cần rất nhiều nhân tài. Đất nước sẽ có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, và những nhân tài này sẽ là những người dẫn đầu thời đại."

Cô muốn trở thành người dẫn đầu thời đại, muốn cống hiến một phần sức lực cho đất nước!

Chiều hôm đó, chị cô nhận được hai tin nhắn từ máy nhắn tin. Một là tìm Trần Tử Ngang, do Phó Hải Sinh gọi. Trần Tử Ngang vui vẻ gọi lại cho cậu.

Phó Hải Sinh báo tin cậu sắp nhập học, giục Tử Ngang về nhà sớm để chuẩn bị đi học thêm, sang năm cậu sẽ đón cô.

Ở đầu dây bên kia, Phó Hải Sinh dặn đi dặn lại, bảo Trần Tử Ngang nhất định không được nản lòng, phải thi đỗ vào trường của cậu.

Trần Tử Ngang vui vẻ khoe với Phó Hải Sinh rằng kỳ nghỉ hè cô đã kiếm đủ tiền sinh hoạt cho cả năm, có thể yên tâm học hành. Vài ngày nữa cô sẽ cùng chị Năm về nhà, cô đã thuyết phục được chị mang theo cả Tường Duyệt về cùng.

Tin nhắn còn lại mà Trần Tử Duyệt nhận được là của Trần Tùng Niên. Đã một tháng cô không về, không đưa tiền cho hắn, nên hắn đã hết tiền.

"Trần Tử Duyệt, mày giỏi rồi nhỉ! Mày không quan tâm đến tao, nhưng con mày thì mày phải quan tâm chứ! Ngày mai tao đưa con đến tìm mày.

Mày và em gái mày kiếm được bộn tiền rồi chứ gì? Em gái mày xinh thế, khối thằng để ý phải không? Chắc chắn kiếm được không ít đâu nhỉ. Mày mang về đây chúng ta thuê một căn nhà to hơn, cải thiện cuộc sống, rồi đón con về ở."

"Anh đừng đến đây, vài ngày nữa tôi sẽ về."

Trần Tử Duyệt sợ Trần Tùng Niên đến. Lần trước hắn đến khiến cô vô cùng mất mặt, cô sợ hắn gây chuyện nên đã đưa thêm tiền để hắn đi sớm.

Nhưng ngày hôm sau, Trần Tùng Niên vẫn đến.

Trần Tử Ngang cùng chị Mẫu Đơn vào thành phố mua đồ. Trần Tử Duyệt bận tiếp khách không đi được, nên nhờ chị Mẫu Đơn dẫn Trần Tử Ngang ra phố mua ít đồ mang về.

Trên phố, Trần Tử Ngang tình cờ gặp Trương Hàm. Anh liền đi dạo cùng cô.

"Tử Ngang, sao hôm nay lại có thời gian ra ngoài vậy?"

Trương Hàm thấy Trần Tử Ngang thì rất vui.

"Anh Hàm, em sắp về nhà rồi, sắp đi học lại ạ."

Trần Tử Ngang vui vẻ nói với Trương Hàm.

"Vậy là anh Hàm không được gặp Tử Ngang nữa à?"

Trong lòng Trương Hàm có chút không nỡ.

"Sẽ gặp lại mà anh, nghỉ đông em lại đến."

Thực ra, Tử Ngang đang khuyên chị gái cùng về nhà, rời xa nơi này, đến một nơi mà Trần Tùng Niên không tìm thấy. Hoặc nếu về nhà, Trần Tùng Niên cũng không dám làm gì chị cô nữa.

"Thật không?"

Trương Hàm hỏi.

"Thật ạ."

Trần Tử Ngang cảm thấy mình nói dối không tốt, mặt bất giác đỏ lên.

"Vậy anh Hàm để lại số máy nhắn tin cho em, về nhà có thời gian thì gọi cho anh, hoặc khi nào anh có thời gian sẽ đến thăm em."

Trương Hàm đưa số máy nhắn tin của mình cho Trần Tử Ngang.

Chẳng hiểu sao, anh rất thích ngắm nhìn cô gái xinh đẹp này, tối qua còn mơ thấy nụ cười của cô.

"Vâng ạ."

Trần Tử Ngang nhận lấy số của Trương Hàm. Anh không chỉ có máy nhắn tin mà còn có cả điện thoại di động, một chiếc điện thoại nhỏ bằng nửa "cục gạch", trông thật oách.

Theo lệ, Trương Hàm muốn mời Trần Tử Ngang ăn cơm nhưng cô từ chối.

"Anh Hàm, em có lương rồi ạ. Lần trước anh mời em, hôm nay để em mời anh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play