Đời người như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất. Diễn xuất cứng tay, bản lĩnh vững vàng thì mọi chuyện thuận buồm xuôi gió. Diễn xuất mà ngay cả bản thân cũng không lừa nổi thì chỉ còn lại một mớ hỗn độn.
Sau khi Linh Hi bị La Mông đuổi đi, trong lòng rất không cam tâm, nhưng tạm thời lại không thể đắc tội La Mông, trong lòng kìm nén nổi giận trong bụng. Linh Hi ấm ức kéo Cung Dương đi giải sầu. Ở một hội sở khác, Linh Hi gọi mấy nhân viên phục vụ đến bồi cô uống rượu.
Trong hội sở, Linh Hi uống rồi ngủ, tỉnh dậy lại uống tiếp. Cung Dương bồi Linh Hi náo loạn cùng nhau, không biết ngày tháng là gì. Uống say, Linh Hi kéo Cung Dương khóc lóc thảm thiết.
Cung Dương an ủi Linh Hi:
"Đừng buồn nữa. Tên La Mông kia thật không ra gì, lại dám bất kính với cậu."
Linh Hi vừa khóc vừa cười nói:
"Tôi không giận La Mông, tôi giận chính mình. Tôi không hiểu được suy nghĩ của Hàn Bá An. Nói anh ấy không thích phụ nữ, nhưng anh ấy lại có con với An Nam. Nhưng với tôi, anh ấy luôn lạnh nhạt, lúc gần lúc xa. Đôi khi tôi rất muốn hỏi rốt cuộc trong lòng anh ấy có tôi không, nhưng tôi không dám. Cung Dương, cậu biết không? Sau khi La Mông đưa ra yêu cầu đó, tôi rất sợ. Tôi sợ Hàn Bá An sẽ đồng ý yêu cầu của La Mông."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play