Chương 1.2

Chung Kim đứng bật dậy, đi qua đi lại hai vòng, rồi lại ngồi phịch xuống.

Không có gì thay đổi. Cảnh vật xung quanh vẫn y nguyên. Không hề có dấu hiệu “xuyên lại”, cũng không giống như một đoạn lịch sử đang lặp lại.

Xuyên không? Không gian song song? Hay khe nứt thời gian đã khép lại? Không gian gấp khúc tự động phục hồi?

Cậu không chắc. Mà cũng chẳng còn hơi sức đâu mà truy cứu. Chung Kim từ trước đến giờ vẫn vậy – luôn có thể nhanh chóng thích nghi với mọi tình huống.

Trước mắt, điều duy nhất có thể xác định là: “bàn tay vàng” của cậu, vẫn còn đó.

Dù có là một giấc mộng đi chăng nữa, thì tất cả những kỹ năng diễn xuất cậu đã khổ luyện sáu năm ở tinh tế vẫn còn nguyên vẹn trong đầu. Một chút cũng không phai.

Cậu không còn là Chung Kim lần đầu tiên thử vai, hoang mang đến mức quên cả lời thoại nữa rồi.

Nghĩ tới đây, Chung Kim suýt bật cười thành tiếng. Dù cho vinh hoa mà cậu từng nắm trong tay kia giờ chỉ là một đoạn ký ức không ai biết đến — cậu cũng thấy bản thân không thiệt thòi gì.

Ông trời thật sự không tệ với cậu.

“Anh, ổn không đó?”

Tiếng gọi nhẹ kéo cậu về hiện thực. Đổng Khốc nhìn cậu đi tới đi lui xong rồi bỗng dưng cười cười một mình, khó tránh khỏi nghi ngờ: có phải căng thẳng quá hóa loạn rồi không?

Chung Kim mỉm cười gật đầu:
“Không sao, tôi ổn.”

Đổng Khốc là bạn cùng phòng của cậu, hôm nay đặc biệt đi cùng để cổ vũ. Trong đầu Đổng Khốc, buổi thử vai này là lần đầu tiên “nghiêm túc” của Chung Kim, nên còn hồi hộp hơn cả cậu.

Tuy Chung Kim đã trải qua sáu năm trong thế giới khác, nhưng vì đây là một buổi thử vai quan trọng, lại đúng là lần đầu tiên trong đời cậu thử vai ở Trái Đất, nên cậu vẫn nhớ rất rõ yêu cầu của vai diễn hôm nay.

Đây là buổi thử vai cho một bộ phim truyền hình chính kịch lịch sử. Đạo diễn là Trâu Mạn – một người từng làm phim cho đài trung ương, cực kỳ có tiếng trong giới. Lần này ông muốn quay một bộ phim quyền mưu, nhân vật nhiều, tính cách phức tạp, bối cảnh lớn.

Với thân phận là sinh viên bình thường của Học viện Điện ảnh, Chung Kim vốn không thể tiếp cận được tuyến nhân vật kiểu này. Nhưng may mắn thay, cậu có một sư tỷ hiện đang làm biên kịch cho đoàn phim. Chính cô ấy đã giúp cậu xin được một suất thử vai.

Tất nhiên, chỉ là một vai rất nhỏ — Nam số 9, một vị Vương gia thời trẻ, chỉ xuất hiện chớp nhoáng vài phân đoạn. Tổng cộng chưa đến năm lần lên hình.

Nhưng dù vậy, cơ hội này cũng vô cùng quý giá. Được tận mắt quan sát một đoàn phim chính kịch cấp quốc gia vận hành như thế nào, đã là trải nghiệm khó có được.

Chung Kim uống ngụm nước, lặng lẽ nghĩ xem nên diễn thế nào cho tốt.

Cậu nhớ lại những lần thử vai trước kia — à không, là kiếp trước — lúc ấy diễn còn khá vụng, thiếu kinh nghiệm, nhiều chi tiết xử lý chưa tròn trịa.

Nhân vật lần này là một vị Vương gia phong lưu, ngang ngược, lời thoại không nhiều, nhưng khí chất lại đòi hỏi rất cao. Trước đây, cậu toàn tập trung thể hiện sự ngông cuồng và tà khí của nhân vật, nhưng giờ nhìn lại, Chung Kim nhận ra còn thiếu một điểm rất quan trọng.

— “Trong sáng.”

Từ này nghe có vẻ tốt đẹp. Nhưng khi đặt vào một nhân vật vừa phong lưu, vừa độc đoán như Vương gia, thì “trong sáng” không còn đơn thuần là trong sáng nữa. Mà là thứ đối lập, mâu thuẫn, đáng sợ.

Chung Kim nhắm mắt, tưởng tượng lại ánh mắt của nhân vật. Một ánh nhìn vừa vô tội vừa nguy hiểm. Một con người có thể cười khi chặt đầu người khác, vì hắn không cảm thấy điều đó sai.

Một nét ngây thơ vặn vẹo.

Cậu biết, đây mới chính là phần cần phải diễn ra bằng được.

Cậu đã xác định xong phần mình sẽ thể hiện. Trong lòng bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ. Không còn chút lo lắng nào nữa.

Khung cảnh xung quanh vẫn là hành lang quen thuộc, nhưng Chung Kim của hiện tại… đã không còn là cậu của ngày hôm qua.

Mặc dù những giống loài kỳ lạ, những công nghệ vượt ngoài sức tưởng tượng ở thế giới tinh tế từng mang theo màu sắc ma huyễn và lãng mạn, nhưng đối với Chung Kim, điều khiến cậu cảm thấy yên tâm nhất vẫn là cách phân chia giới tính quen thuộc và cách vận hành xã hội giống như Trái Đất.

“Bạn số 56 có thể vào rồi.”

Trợ lý mở hé cửa và thông báo với giọng nhỏ nhẹ. Chung Kim lập tức đứng dậy.

Đổng Khốc đưa tay nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng tiếp sức: “Cố lên nha!”

Chung Kim gật đầu với cậu ta, đi đến cánh cửa, đưa lại thẻ đánh số cho trợ lý.

Nhà hát thử vai khá nhỏ, ánh đèn bên trong sáng trưng. Trong khán phòng chỉ có bốn người ngồi, nhưng đều là người quan trọng. Cậu không nhận ra hết, chỉ biết người đàn ông tóc muối tiêu mặc áo khoác đen ngồi chính giữa là đạo diễn Trâu. Người còn lại là phó đạo diễn và hai vị biên kịch chính – những người mà sư tỷ đã nhắc qua với cậu.

Thật ra với một vai phụ nhỏ như thế này, đạo diễn chính thường không cần phải đích thân tham gia. Nhưng đạo diễn Trâu nổi tiếng là khó tính. Kể cả vai mấy giây, ông cũng muốn tận mắt xem qua.

Ngay lúc Chung Kim đang tìm vị trí đứng, cậu thoáng thấy một người không nằm trong dự tính.

Người kia cũng vừa vặn nhìn sang — Thương Diên Tư.

Khuôn mặt đối phương vẫn bình thản như thường, không hề có chút biến hóa nào, khiến người ta hoàn toàn không thể đoán ra giữa hai người họ từng là bạn cùng phòng.

Chung Kim thoáng kinh ngạc, nhưng rồi lại thấy cũng hợp lý. Thương Diên Tư xuất thân sao nhí, trong giới vốn có không ít mối quan hệ, tài nguyên cũng tốt hơn người thường. Chỉ là Chung Kim không nghĩ hắn lại đi thử vai phim truyền hình — cậu vốn tưởng Thương Diên Tư sẽ tiếp tục phát triển theo hướng điện ảnh cơ.

Nhưng lúc này không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.

Chung Kim dằn tất cả cảm xúc xuống, bước lên sân khấu, cúi đầu chào các tiền bối rồi bắt đầu phần tự giới thiệu:

“Chào các thầy, em là Chung Kim, sinh viên lớp 24 của Học viện Điện ảnh Thanh Ảnh. Hôm nay em đến thử vai cho nhân vật Thập Nhị hoàng tử thời niên thiếu.”

Đạo diễn gật đầu ra hiệu bắt đầu.

Chung Kim bước về phía góc sân khấu, nhấc chiếc ghế đạo cụ lên và kéo ra giữa sân khấu. Ngay khoảnh khắc ngồi xuống, toàn bộ khí chất của cậu lập tức thay đổi.

Cậu nghiêng người dựa vào lưng ghế, tư thế buông lỏng nhưng lại không hoàn toàn lười biếng. Có vẻ ngang ngược, có vẻ bất cần — nhưng không rơi vào tuồng kịch hóa.

Hai tay cậu hơi vắt vẻo trước người, ánh mắt nhìn thẳng nhưng khóe môi lại hơi cong, mang theo ý cười trêu chọc, lười biếng thốt ra một câu:

“Hoàng Hà vỡ đê? Liên quan gì tới chúng ta? Nước kia có tràn tới được kinh thành đâu.”

Cậu như sực nhớ ra điều gì, đột ngột đứng bật dậy, nét mặt hiện rõ sự tiếc rẻ:

“Chết rồi, không biết con hải đông thanh ta nuôi có kịp mang tới không… Ta còn bảo đến hôm nay sẽ cho bọn chúng mở rộng tầm mắt một phen mà.”

Ngay sau đó, Chung Kim như thể vừa nghe được một tin mới, trừng to mắt:

“Phụ hoàng muốn ta đi cứu tế?!”

Cậu hét lên, mặt đầy khó chịu:
“Tiểu gia này không đi đâu! Vừa xa vừa mệt, ta sống yên ổn ở kinh thành không tốt sao? Đi phát lương thực làm gì, mấy kẻ khác đưa không được chắc? Ai đời lại bắt ta làm loại chuyện đó!”

“Phụ hoàng thật hồ đồ…” – cậu nghiến răng nói, rồi lại hạ thấp giọng, như thể thì thầm với ai đó: “Biết rồi, biết rồi, nói nhỏ thôi, cứ như phụ hoàng nghe thấy được ấy.”

Chung Kim lắc đầu khinh thường:
“Tham? Ai dám tham? Mấy chuyện đó toàn bị chém đầu đấy.”

Hình ảnh thiếu niên Vương gia hiện ra sống động trước mắt.

Một hoàng tử tuổi nhỏ, ngoại hình yêu nghiệt, khí chất ngạo mạn. Nói năng như giễu cợt nhưng lời lẽ thấm đẫm sự tàn nhẫn vô tri. Chuyện thiên tai biến loạn, trong mắt cậu ta chỉ là một trò đùa để phô trương quyền quý. Ngây ngô, vô tâm, ngu xuẩn, sa đọa.

Chung Kim diễn chưa đầy năm phút.

Cậu đứng dậy, ánh mắt lại trở về thanh tú như một sinh viên đại học bình thường. Cậu cúi người thật sâu:

“Thưa các thầy, em diễn xong rồi ạ.”

Đạo diễn Trâu gật đầu ngắn gọn:
“Được, em về chờ tin đi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play