“Phải đó, phải đó. Mẹ con ta thân cô thế cô, ra ngoài một chuyến nào có dễ dàng gì. Nay nói là muốn dọn ra ngoài ở riêng, cũng phải tìm chỗ nào ổn thỏa mới được. Lâm thái thái dù sao cũng là thông gia thiên hộ, hôm nay người tới đông đúc như vậy, mẹ con ta cũng chỉ muốn nhân dịp mở rộng tầm mắt.” Dương Trương thị nói thẳng ý đồ của mình. Bà ở lại Bách hộ sở đã gần tháng, mẹ con Thẩm gia đối với các nàng chẳng qua cũng chỉ là mối quan hệ xã giao, cơm ăn áo mặc không phải lo, nhưng nhiều hơn thì không thể trông mong.
Chỉ cần là có phu nhân quyền quý hay nhân vật có chút địa vị nào đến thăm, mẹ con Thẩm gia cũng chẳng bao giờ dẫn mẹ con bà ra mắt. Dương Trương thị hiểu rõ, họ sợ người ngoài biết quan hệ giữa mình với mẹ con bà. Bà không vội, nhưng con gái đã đến tuổi rồi, sang năm là tròn mười sáu. Nếu thật sự trở thành gái lỡ thì, sau này biết phải làm sao?
Đã như vậy, chi bằng chủ động tìm nơi nương tựa. Dương Trương thị tính toán xa, khuê nữ nhà bà không thể nào gả cho quân hộ nghèo, nhưng nếu có thể gả cho người như Phó bách hộ, thì chính mình phải nâng tầm thân phận đã. Cho nên hôm nay là lấy danh nghĩa thăm viếng, nhưng thực chất là âm thầm tìm chỗ dựa.
Thẩm phu nhân nghe xong lại thấy vui trong lòng. Cô nương lớn như vậy cứ mãi ở trong Bách hộ sở thật chẳng phải chuyện hay, huống hồ Phó Trừng thì tốt khỏi nói, lại đang lúc rảnh rỗi, ở nhà suốt ngày chẳng có việc gì, vừa hay...
Vì vậy, ngày hôm sau Thẩm phu nhân giả vờ ốm, bảo Dương Trương thị đưa khuê nữ sang bồi Oánh Trần đến Lâm gia viếng tang. Oánh Trần không phản đối.
Phó Trừng khi ấy đang cưỡi ngựa bên ngoài, Oánh Trần cùng mẹ con Dương thái thái đi đến Lâm gia. Sân nhỏ trong nhà đã chật ních người, cũng có vài phu nhân quen mặt. Một vị phu nhân kia thần sắc lạnh nhạt, không nhỏ một giọt nước mắt, chỉ thắp nén nhang rồi đi ngay. Con dâu nàng – Lâm Đạm Nguyệt đang khóc sướt mướt trước linh đường, còn Tần Thị Ngọc thì quỳ rạp dưới đất, thương tâm vô cùng.
Thấy Oánh Trần tới, cả Tần Thị Ngọc lẫn Lâm Đạm Nguyệt đều gắng đứng dậy chào hỏi. Oánh Trần chỉ nói vài câu khuyên nhủ. Nàng vốn không thân thiết với Lâm gia, cũng không đến mức bi thương đứt ruột đứt gan. Nhưng Dương Trương thị thì thật khiến nàng mở rộng tầm mắt: một phụ nhân không quen ai trong nhà, vậy mà lại có thể khéo léo trò chuyện khiến Tần Thị Ngọc và Lâm Đạm Nguyệt đều vui vẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play