Cát vàng tung bay, đại quân Đại Lâm chậm rãi giẫm lên sa mạc tiến về phía trước. Đoàn quân tiên phong giương cao hai lá cờ: một lá viết chữ “Tần”, lá kia đề “Vương”.
Dẫn đầu là một thiếu niên vận khôi giáp bạc, thân hình cao ráo, eo thon vai rộng, ngồi trên lưng ngựa thẳng tắp, dáng ngồi vững vàng. Hắn vừa ngẩng đầu, ánh mắt đào hoa mang theo nụ cười nửa thật nửa đùa. Vương Đức Hâm – lão tướng quân dày dạn sa trường – liếc nhìn hắn một cái, cũng không khỏi âm thầm gật đầu: Cháu gái nhà mình từng không phải Tần thế tử không rả, nay xem ra cũng không phải vô lý. Chỉ riêng dáng vẻ này đã đủ khiến người ta động lòng.
“Qua Gia Dục Quan nữa là đến nơi.” Vương Đức Hâm nhàn nhạt nói.
Tần Phổ đối với chính sự cũng không sơ sài, lập tức chắp tay:
“Vậy đêm nay ta xin lĩnh binh áp vận lương thảo đi trước một bước.”
Vương Đức Hâm nghe thế khẽ gật đầu. Lão từng trải nhiều năm chinh chiến, hiểu rõ phần lớn chiến bại đều là bại từ bên trong. Chưa đánh đã tranh công, giành vị trí, chia quyền – loại người đó nhiều không đếm xuể. Thế tử phủ Tần ngược lại lại khiêm tốn ổn trọng, không tranh đoạt, càng đáng quý.
Cũng khó trách, nhà họ Tần vốn là dòng dõi đứng đầu, thân phận tôn quý, dù không lập công thì vẫn là thế gia thế tập, đâu cần tranh giành với ai?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT