Oánh Trần vốn hiểu rõ tính tình của cha mình. Cha nàng bản tính lười biếng, xưa nay nếu không có Thẩm phu nhân thúc giục thì tuyệt chẳng tự nguyện động tay làm việc. Khi nàng còn nhỏ, hai người cùng bán thịt heo ngoài chợ, Vương Toàn cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ngồi mát ăn bát vàng, rõ ràng cả dãy bán thịt, duy có hàng nhà nàng là sinh ý tệ hại nhất. Vì chuyện này, Thẩm phu nhân thường xuyên canh cánh bên lòng, vợ chồng không ít lần cãi vã to tiếng.
Về sau, nhờ có Quý phi cô cô được sủng ái mà gia thế nhà nàng phát đạt hơn. Vương Toàn cũng nhờ đó mà thu liễm, trở nên an phận. Nhưng nay thì khác, cha nàng nắm giữ chút ít tiền bạc trong tay, lại càng keo kiệt, chẳng buồn đi kiếm thêm, chỉ thích quanh quẩn tìm cách moi móc trong nhà.
Oánh Trần biết, Thẩm phu nhân kỳ thực vẫn luôn bất mãn với Vương Toàn. Nương nàng từng nói, nam nhân dù không thể thi đỗ công danh, chí ít cũng phải có bản lĩnh nuôi sống thân mình. Nhưng Vương Toàn thì không phải thế, hắn chẳng quản nổi việc nhà, trong mắt chỉ biết đến mình. Hắn nghĩ mình là phận ở rể, chịu uất ức, bị thê tử đè ép, cho nên luôn cảm thấy bị cả nhà khi dễ. Người ngoài chỉ cần nói một lời dễ nghe, hắn đã vội vàng quay lưng với người thân.
“Nương, nếu lương thực không đủ dùng, ngài cứ nói với con, con còn dư tiền tiêu vặt đây này!”
Thấy nữ nhi về, Thẩm phu nhân cao hứng vô cùng, vừa xắt rau nấu nướng vừa ríu rít chuyện trò. Phó Trừng chủ động nói sẽ đi tìm Vương Toàn, để lại mẹ con hai người được thoải mái hàn huyên.
“Nương, có lẽ sắp tới sẽ đánh giặc, trong nhà tốt nhất nên chuẩn bị sẵn một chiếc xe đẩy tay, nếu phải chạy nạn cũng tiện hơn nhiều. Gần đây nên tích trữ thêm ít lương khô, đừng bao giờ buông lỏng cảnh giác.”
Oánh Trần ân cần dặn dò.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play