Thù thái thái vốn không phải người tính toán thiệt hơn. Tuy là quả phụ, nhưng đối đãi người dưới chỉ cần họ giữ đúng phép tắc thì nàng cũng không khắt khe. Oánh Trần sống trong phủ nàng vài ngày, ngoài nỗi nhớ cha mẹ thì mọi mặt khác đều khá ổn.
Nàng ăn uống giống các đại a đầu khác, một mặn một chay, thỉnh thoảng tối đến còn có đồ ăn khuya. Hôm nay cũng như thường lệ, sau bữa cơm trưa cùng Thù thái thái, nàng định về nghỉ thì lại gặp chuyện phiền.
Dương Liễu hơi cau mày. Từ ngoài cửa bước vào hai mẹ con, người phụ nữ ăn mặc sặc sỡ phô trương, đẩy theo một cậu bé tròn trịa. Vừa bước vào, ả đã cười cợt nói:
“Thái thái, ta với đại nhi tử nhà ta vẫn còn đói đây. Ngài không thể mặc kệ chúng ta. Hồi ấy Bách hộ lão gia căn dặn ngài phải chiếu cố chúng ta thật tốt mà—”
Ả còn quay sang nhìn Thù Dục Trạch:
“Dục Trạch, con nói đúng không?”
Lúc này, lông mày Thù thái thái đã nhíu chặt thành một đường mực. Thù Dục Trạch lảng tránh ánh mắt của mẫu thân, cười gượng rồi quay sang nói với người phụ nữ kia:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play