Tư tâm mà nói, nàng thật sự thích Nhiêu Quân Tiện. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, muốn bước chân vào cửa Nhiêu gia, đâu dễ dàng gì. Chỉ trong thoáng chốc, nàng liếc nhìn vị tẩu tử trước mắt, trong lòng lại nảy sinh một ý nghĩ – rốt cuộc tẩu ấy thật lòng muốn tốt cho nàng, hay chỉ vì lợi cho chính mình?
Thôi thì cũng thế, làm người nên giữ chút hồ đồ, có như vậy mới giữ được thể diện cho mọi người.
Giờ phút này, Lâm Đạm Nguyệt thế nhưng lại sinh lòng hâm mộ Thẩm Oánh Trần. Nàng không giống như tẩu tử Tần Thị Ngọc, luôn miệng chê bai Thẩm Oánh Trần là loại người như thế nào. Trên đường lưu đày, nàng đã nhìn rõ – Thẩm Oánh Trần là người có bản lĩnh thật sự. Một người như vậy được Tha thái thái yêu thích cũng chẳng có gì bất ngờ.
Trong khi người nhà nàng cứ cho rằng, chỉ cần có dung mạo là có thể nghiêng nước nghiêng thành, nhưng nào biết – có năng lực mới là điều quan trọng hơn cả. Nếu không, vì sao thiên hạ luôn khuyên cưới vợ phải cưới người hiền?
Nàng thật lòng cảm thấy thương cảm cho Thẩm Oánh Trần. Từng âm thầm nói với Nhiêu Quân Tiện, xin chàng đừng làm khó bọn họ. Chỉ tiếc… Nhiêu Quân Tiện không nghe nàng.
Khi mặt trời vừa nhô lên khỏi chân núi, Dương Tổng Kỳ đã đem theo hai tờ công văn tới tìm Oánh Trần. Đúng như nàng mong đợi, cuối cùng Tha thái thái đã đồng ý để Phó Trừng cùng nàng cùng nhau sang chỗ Thù bách hộ. Còn Thẩm phu nhân và cả nhà thì tạm thời ở lại bản doanh cũ.
Chiến sự đang căng thẳng, quân doanh cần người, nếu để cả nhà cùng đi, e rằng sẽ khiến doanh trại bên kia sinh lòng bất mãn. Thẩm phu nhân là người hiểu chuyện, liền chủ động nói mình không đi, Tha thái thái lập tức nhờ trượng phu chuẩn bị công văn, chỉ chờ Phó Trừng xuống núi là hai người lên đường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT