“Trừng ca nhi, ngươi tới đây, nương ngươi không mắng ngươi sao?” Oánh Trần hạ giọng hỏi. Nàng cũng không muốn vì các nàng mà khiến cuộc sống của Phó Trừng ở Phó gia thêm phần khó khăn.
Phó Trừng cười khẽ: “Bà ấy có mắng thì ta cũng xem như gió thoảng bên tai. Dù sao bà còn rất nhiều việc phải nhờ đến ta.”
Phó Tự là người đọc sách, tay yếu chân mềm. Suốt dọc đường đi, hễ có gì ngon, Phó phu nhân cũng chỉ cho Phó Tự ăn; gặp nguy hiểm lại đẩy hắn ra trước. Giờ còn phải nhờ vả Phó Trừng che chở cho cả nhà. Với loại người như thế, Phó Trừng sao còn có thể e ngại?
“Ngươi đứa nhỏ ngốc này, nếu bà ta nhờ ngươi việc gì mà quá khó giải quyết, hay nguy hiểm đến tính mạng, thì đừng có đồng ý. Như lần trước đẩy ngươi ra cứu người Lâm gia, thật không đáng. Đã bị lưu đày thì còn phân biệt đích thứ gì nữa, ai lại cao quý hơn ai?” Oánh Trần khẽ nói, giọng mang theo chút bực bội.
Nói cho cùng, nếu xét theo huyết thống, Phó Trừng mới thật sự là huyết mạch chính thống của Phó gia, còn Phó Tự bất quá là con cháu chi thứ được đưa về kế tự.
Những lời quan tâm này nghe vào tai khiến Phó Trừng vô cùng khoan khoái. Hắn cười đáp: “Ta biết rồi, Thẩm tỷ tỷ.” Nói xong lại ghé sát tai nàng, dùng giọng nhỏ như muỗi kêu thì thầm: “Ta đoán người Lâm gia sợ là đêm nay sẽ ra tay. Vương Lệnh e rằng khó toàn mạng.”
“Nhưng người Lâm gia đều là tay trói gà không chặt, sao có thể?” Oánh Trần không tin bọn họ có gan lớn đến thế.
Phó Trừng cười nhạt: “Hiện tại tay chân của Vương Lệnh đều bị trói, đó là sơ hở mà Nhiêu đại nhân cố tình để lại. Nếu không nhân cơ hội này trừ hắn, chỉ e sau này còn rước họa. Chưa kể, nếu để mặc hắn sống, không chỉ Lâm gia gặp nguy, e rằng cả Nhiêu đại nhân cũng bị liên lụy. Ngươi xem nơi này là chỗ đóng trại cao nhất, rõ ràng bên phải có đường bằng phẳng, vậy mà lại bắt mọi người ở sát vách đá. Đừng thấy bề mặt rộng lớn, sau lùm cây chính là vực sâu. Nếu đẩy người từ đó xuống, tám chín phần mười là không sống sót. Việc này, chúng ta cứ xem như không hay không biết. Dù sao thì Vương Lệnh cũng không phải người tốt lành gì.”
Oánh Trần chống cằm nhìn hắn, ánh mắt mang theo ý cười. Phó Trừng đang nói thì vô thức cũng nhìn nàng, bỗng chốc đỏ mặt, gãi đầu ngượng ngùng: “Thẩm tỷ tỷ, ta có phải dong dài quá không?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play