Hắn đương nhiên biết năng lực của thê tử mình, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy chuyện này có phần bé xé ra to. Hơn nữa, thê tử nay đã không còn như thời còn trẻ, nếu chẳng may xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn biết phải làm sao đây? Đừng nhìn hắn tuổi tác đã cao mà lầm, vẫn là khí phách hào sảng như xưa, phần nhiều là nhờ vào thê tử. Nàng không những có thể thay hắn quản lý tốt nội trạch, còn có thể giúp hắn san sẻ ưu phiền, khiến hắn bớt đi bao nhiêu gánh nặng trong lòng.
“Ngươi cứ làm theo lời ta nói là được.” Oánh Trần kiên định thúc giục hắn.
Tiếng pháo nổ vang khắp phủ Kiến Nghiệp hầu, Yến Uyển được bà vú che tai cho, mãi đến khi tiếng pháo dừng mới buông tay xuống.
Nàng hỏi: “Hôm nay là đại tẩu vào cửa đúng không?”
Bà vú mỉm cười: “Phải đó, Thái Nguyên quận chúa trông mong trưởng tức cũng không phải một hai năm. Chỉ là trước kia vì quốc hiếu, gia hiếu đều đang mang trên người, nay vất vả lắm mới có được khe hở này, dĩ nhiên phải làm thật long trọng.”
Yến Uyển nhẹ giọng: “Vậy... Mãn Hoa cũng sắp vào cửa rồi phải không?”
Nụ cười trên mặt bà vú có phần gượng gạo: “Đúng vậy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT