Việc hôn sự lần này gây nên trò cười đúng là nhờ vị Tống đại phu nhân kia. Vốn dĩ dưới con mắt bao người, bà ta xuất hiện với thân phận đặc sứ của Hoàng hậu, ai ngờ lại chẳng những bị ngã sấp mặt, hình tượng mất sạch, mà còn lúng túng đến không nói nên lời, mời đại phu đến xem cũng chẳng tìm ra bệnh, đến tận tối mới có thể cất lời.
Lễ thành hôn diễn ra thuận lợi vô cùng. Hoa Mai muốn ở lại vài ngày để chăm sóc Đồng Tâm, bởi vậy nàng ấy luôn ở bên cạnh không rời nửa bước. Nha đầu này tuy không thông minh nhanh nhẹn bằng Vân Lộ và một vài người khác, nhưng lại khỏe mạnh, có học qua võ nghệ, lại thành thật biết điều, rất nghe lời Oánh Trần.
Khi hồi môn, Oánh Trần đích thân ra đón hai người. Lục phán quan được chải chuốt như một công tử trẻ tuổi, vẻ mặt nhàn nhạt, bình thản. Oánh Trần đã chuẩn bị sẵn hồi môn lễ tặng cho Lục phán quan, nàng nói: “Chút quà mọn, xem như chút thành ý.”
Đồng Tâm nhìn sắc mặt nàng có phần oán giận, nhưng Oánh Trần lại vẫn mỉm cười, thái độ tự nhiên vô cùng: “Hôm nay nhị gia nhà ta bận công vụ, nên ta cũng không giữ lại dùng cơm. Nếu Lục đại nhân có chuyện gì cần, cứ việc đến tìm nhà ta là được.”
“Đa tạ Tần nhị nãi nãi đã có lòng.” Lục phán quan chắp tay đáp lễ.
Oánh Trần cũng không để bụng, chỉ đưa hai người rời đi. Trong lòng nàng chỉ mong sớm đẩy phiền phức này ra khỏi nhà, nhân tiện trả lại chút bẩn nhơ do Tống đại phu nhân từng hắt sang người nàng. Về phần một phán quan nhỏ nhoi, nàng không cho là người đó có thể tạo ra uy hiếp gì.
Tuy nhiên nàng lại rất vui khi thấy Hoa Mai quay về, thưởng cho nàng không ít đồ ăn ngon và bạc. Hoa Mai vui vẻ khôn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play