Oánh Trần mỉm cười nói: “Vậy thì tốt.”
Nàng cúi nhìn Tiểu Bảo Nhi đang mở to đôi mắt, liền vén áo lên, đứa bé lập tức bú lấy đầu * không buông. Thúy Lũ thấy vậy, vội nói: “Nhị nãi nãi, Phương ma ma vẫn còn ở phòng bên, nô tỳ gọi nàng đến là được, sao có thể để người tự tay cho bú.”
Oánh Trần vẫn mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu, Minh ca nhi nhà ta cũng do ta tự tay nuôi lớn. Hơn nữa thân thể ta tốt, chẳng bận tâm chuyện nhỏ nhặt này. Phương nhũ mẫu kia cũng thật không dễ dàng, tiền bạc đã cấp đủ, nếu ta không có nhà thì để nàng chăm sóc là được, nhưng nếu ta có mặt, chi bằng để nàng về nhà cho con ruột bú, chẳng phải vẹn cả đôi đường?”
Trước đây Thúy Lũ vẫn thường hay nhắc chuyện "phu nhân phân phó", nay chẳng biết vì sao, chỉ vì một việc Oánh Trần làm mà nàng không dám nói thêm câu nào.
Sương Mai là người bên lão thái thái, được Oánh Trần phái đến cảm tạ bên đó, đồng thời mời Phương nhũ mẫu rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người: nàng, Vân Lộ và Thúy Lũ.
Không khí lập tức trở nên căng thẳng. Vân Lộ thản nhiên nhìn Thúy Lũ, còn Oánh Trần thì chậm rãi nói:
“Thúy Lũ, chuyện hôm qua coi như ngươi chưa biết gì, sau này ngươi cứ làm việc cho phu nhân như cũ, ta sẽ không truy cứu. Nhưng nghe ta nói rõ, ta ở trong phủ không muốn quản chuyện gì khác, chỉ muốn yên ổn nuôi con. Đợi Tiểu Bảo Nhi lớn thêm chút nữa, ta sẽ đưa con về Phúc Kiến. Nếu ngươi nghe lời, khi ấy ta sẽ tự mình tìm cho ngươi một mối lương duyên tốt. Còn nếu ngươi không cẩn thận để lộ chuyện của chúng ta, ta thì không sao, nhưng ngươi – hoặc là cha mẹ ngươi – ta vẫn có cách xử lý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play