Minh ca nhi đầy tuổi, Bách thị cũng gửi lễ đến, Tần Phổ cũng vậy. Chỉ riêng lễ vật của Tần Quốc Công lại khiến người ta cảm thấy khó hiểu, không rõ là ông ta vì cảm kích việc họ đã cứu Tần Phổ mà hồi lễ, hay thật lòng quan tâm đến Minh ca nhi – đứa cháu nội này.
Ngay sau tiệc đầy tuổi của Minh ca nhi, Oánh Trần phát hiện mình mang thai. Lần này thai nghén thuận lợi, đến khi Thái lão phu nhân đến thăm, nàng cũng không khác gì người bình thường.
Nghe nói Oánh Trần mang thai, Thái lão phu nhân không khỏi nói: “Cái thai lần này ổn chứ?” Trong lòng bà vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi Oánh Trần nằm liệt giường lúc trước.
“Không sao đâu ạ, thân thể con giờ đã khoẻ lại rồi. Vừa hay Minh ca nhi có thêm một đệ đệ hoặc muội muội. Tướng công nhà con tuy có một ca ca, nhưng xa lắm, nếu con không sinh thêm vài đứa nữa thì trong nhà cũng trống trải buồn tẻ.” Trong ấn tượng của Oánh Trần, không phải cứ sinh nhiều là phúc, nhưng khi còn có thể sinh, thì nên tranh thủ sinh thêm vài đứa – đó là lẽ thường. Minh ca nhi là đứa nhỏ mà nàng đánh đổi cả mạng sống mới giữ lại được, còn hài tử trong bụng hiện giờ lại là ông trời thương nàng ban cho. Mấy hôm trước nàng vẫn còn vận động mạnh mà thai nhi không sao cả, điều đó khiến nàng tin rằng mình và đứa trẻ này có duyên.
Lời nói ấy khiến Thái lão phu nhân cũng xúc động.
Nhà họ Nhiêu chẳng phải cũng chỉ có mình Nhiêu Quân Tiện là con độc nhất, bởi vậy đánh cũng không dám đánh, mắng cũng chẳng dám mắng. Ngày trước bà vốn là người nói một là một, nói hai là hai, giờ đến cả Quế Linh Lung – con nha đầu đó – cũng chẳng bằng.
Không sao cả, Lâm Đạm Nguyệt không thể sinh, nhưng nào phải không có ai khác có thể sinh cho con trai bà? Mà đàn ông ấy mà, ai chẳng thích sắc đẹp. Bà nghĩ lại, may mà lúc trước chưa vội mang của hồi môn ban đầu đi biếu cái họ Lâm kia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT