Bách gia… Phó Trừng nhất thời chưa nghĩ ra điều gì, đành phải mỉm cười nói: “Thì ra là vậy, đại ca giấu kỹ thật.”
Vốn là người luôn luôn điềm tĩnh như trăng sáng trời quang, lúc này Tần Phổ cũng có chút thẹn thùng: “Vốn định chờ sau khi trở về, xem tình hình nàng thế nào, rồi cùng vợ chồng các ngươi gặp mặt một phen.”
Nhưng kiếp trước Tần Phổ đến lúc chết vẫn còn độc thân, căn bản chưa từng đề cập đến chuyện thành thân, ít nhất tại phủ Ngụy Quốc Công thì tuyệt đối chưa từng làm qua việc hỉ sự nào. Chẳng lẽ chuyện hôn sự này có điều kỳ quặc? Phó Trừng hỏi: “Đại ca, vì sao ta chưa từng nghe đến Bách gia bao giờ?”
Tần Phổ cười đáp: “Nhà các nàng trước kia ở kinh thành. Bách cô nương nhỏ hơn ta năm tuổi, cũng tầm tuổi ngươi. Cha mẹ nàng vô cùng yêu thương nàng, nàng và Tương nhi cũng có tình cảm rất tốt. Khi nàng bảy tuổi, bách bá phụ nhận mệnh đến Hàng Châu nhậm chức, làm Uy Vũ Tướng quân. Bách gia vốn lấy văn chương lập nghiệp, sau này bách bá phụ buông bút theo quân, trong loạn Vĩnh Gia lập được công lớn. Phụ thân ta rất kính trọng nhân cách của ông ấy, vì vậy từ nhỏ đã đính hôn cho ta với nàng.”
Nghe thì thấy không có gì bất ổn, thậm chí còn là một mối hôn sự rất tốt. Nhậm chức nhị phẩm tướng quân, xem ra gia thế cũng rất danh giá. Thoạt nhìn việc hôn sự này dường như không liên quan đến cái chết của Tần Phổ ở kiếp trước, thế nhưng kỳ lạ là, Phó Trừng chưa từng nghe đến cái tên Bách cô nương ấy bao giờ.
Phó Trừng mỉm cười: “Nhìn qua đúng là mối hôn sự tốt đẹp, đệ xin chúc đại ca và đại tẩu trăm năm hảo hợp.”
Buổi tối

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play