“Má nó!”

Thiên Lạc muốn giải thích, nhưng nam nhân đang chất vấn nàng lại không cho nàng có cơ hội mở miệng.

Nàng cảm thấy chỉ cần thêm một chút lực nữa, cổ mình sẽ bị vặn gãy mất.

Ngay giây tiếp theo, Thiên Lạc dùng hai tay nắm chặt tay đối phương, thuận thế kéo hắn vào không gian.

Không gian của nàng vốn không thể chứa sinh vật sống, ngay cả chủ nhân như nàng cũng chỉ có thể nín thở ở trong đó không quá một phút.

Còn những sinh vật sống khác, chỉ cần bước vào là sẽ lập tức bị đông cứng, trong vòng mười giây, toàn bộ sức sống sẽ bị rút cạn, chắc chắn phải chết.

Nhưng nam nhân này không chỉ không bị đông cứng, mà còn lập tức tìm được lối ra, lại còn cưỡng ép kéo nàng ra ngoài theo nữa.

Thiên Lạc kinh hãi, hai tay nàng lập tức xuất hiện hai khẩu súng lục đặc chế rồi không chút do dự, nàng bóp cò nhắm thẳng vào hắn.

Khẩu súng này không giống với khẩu Desert Eagle vàng dùng để giết bốn nam nhân trên núi, mà là loại đặc biệt với chất liệu hiếm, bên trong chứa đạn khởi nguyên chuyên dùng để tiêu diệt tang thi đột biến cấp cao và dị nhân. Loại đạn này vô cùng quý hiếm, trong không gian của nàng cũng chẳng có bao nhiêu.

Dị đồng mở ra, đạn không lệch phát nào…

Nhưng nàng lại một lần nữa thất bại.

Rốt cuộc nam nhân này là cái quái gì vậy?

Tốc độ còn nhanh hơn cả đạn!!!

Sáu phát đạn bắn liên tiếp vào thái dương, thế mà hắn lại không chịu một chút vết thương nào, ngay cả vết xước ngoài da cũng không có.

May mà để tránh đạn, hắn đã buông cổ nàng ra.

Thiên Lạc thở dốc từng hơi lớn, cảm giác mình sắp kiệt sức đến nơi rồi.

Nàng vốn là đại lão tung hoành mạt thế nhờ vào khả năng ẩn thân của không gian và năng lực ngắm bắn của dị đồng cơ mà!

Ở nơi người ăn thịt người như mạt thế mà nàng vẫn luôn vô địch, không gặp trở ngại nào.

Thế mà bây giờ không gian vô dụng, dị đồng cũng không giết được đối phương…

Rốt cuộc nàng đã xuyên trúng cái thể loại địa ngục cấp độ khó gì đây?

“Đại ca!”

Thiên Lạc trượt gối nhận thua, khuôn mặt như cha chết nương mất.

“Xin cho tiểu đệ một cơ hội giải thích! Chúng ta nói chuyện tử tế có được không?”

Thế nhưng nam nhân kia lại hơi nheo mắt, lạnh nhạt mở miệng:

“Ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”

Thiên Lạc lập tức nịnh nọt, chắp tay cúi người, giọng cung kính:

“Đúng đúng đúng! Tiểu đệ tài hèn sức mọn, sao có thể sánh với đại ca thần công cái thế, siêu phàm nhập thánh, độc bộ thiên hạ, kinh thế hãi tục! Tiểu đệ quỳ phục, quỳ phục luôn!”

Thế nhưng lời nịnh nọt của Thiên Lạc lại vỗ nhầm vào... chân ngựa của đối phương rồi.

Hắn nhớ tới hôm qua lúc độ kiếp, rõ ràng là đã thành công, đã phá vỡ trói buộc của thiên đạo, chuẩn bị phi thăng, trở thành bá chủ thực sự của đại lục này.

Không ngờ trong lúc hư không đang tan vỡ, lại đột nhiên bật ra một hắc động, dùng sức nổ kinh hoàng kéo hắn vào khiến hắn trọng thương nặng nề.

Ngàn năm tu luyện tiêu tan trong một khắc, chưa kể... ngay cả một cọng lông cũng bị nổ bay không còn!

Nhìn thấy nam nhân đang nắm chặt hai tay, áp suất xung quanh giảm đến đóng băng, Thiên Lạc lập tức chuyển chủ đề.

Nàng kể một cách khoa trương rằng tối qua mình bị ám sát, sau khi tự cứu thì tiện tay cứu một con hồ ly bị lột da rồi kiệt sức ngất đi, đến sáng tỉnh dậy mới phát hiện đối phương đang ngủ bên cạnh mình.

Tất nhiên, chuyện mình đã giết năm người đã bị nàng lướt qua như chưa từng xảy ra.

“Đại ca, ngươi tin ta đi! Ta không phải biến thái! Cũng không phải đoạn tụ! Ta là nam nhân bình thường! Là kiểu thích nữ nhân ấy! Hơn nữa cho dù ta muốn làm gì huynh, thì ít nhất cũng phải cởi cả hai ra chứ? Ta không cởi thì cũng không làm được chuyện đó mà!”

Thiên Lạc chắp tay, ánh mắt đầy thành khẩn nhưng trong lòng thì đã mắng chửi đến cả nghìn lần.

Khi nghe Thiên Lạc nói đã cứu một con hồ ly bị lột da, còn giúp rửa vết thương và bôi thuốc trị bỏng, nam nhân hơi sững lại, trong đôi mắt lạnh lùng lộ ra một tia mơ hồ.

Cảm nhận lớp thuốc mát lạnh ở bên hông truyền tới…

Chẳng lẽ thật sự là ta đã nhận nhầm ân nhân thành kẻ thù đã làm ta trọng thương?

Thế nhưng không gian của tiểu tử này rõ ràng vẫn còn sót lại mùi vị lúc hắn bị thương do vụ nổ hôm qua mà.

Dù mùi nhạt đến mức có thể bỏ qua, nhưng mũi hắn rất thính, không thể nhận sai được.

Vậy nên lời hắn ta nói... không thể hoàn toàn tin.

“Chuyện này, bản tôn sẽ điều tra.”

Nam nhân cao lớn, dù trên người không một mảnh vải nhưng vẫn toát ra khí chất lạnh lẽo, cự người ngàn dặm, khiến người ta chỉ dám nhìn xa mà không dám khinh nhờn.

Thiên Lạc gật đầu như giã tỏi, máu mũi chảy ra cũng bị nàng vung đầu làm nó bay tứ tung, chẳng hề để ý gì đến hình tượng thiếu nữ ngọt ngào đáng yêu gì hết.

À quên, bây giờ nàng là nam nhân!

Vậy thì không sao cả.

“Nếu thật sự như ngươi nói, bản tôn nhất định sẽ quay lại, trịnh trọng xin lỗi ngươi.”

“Không cần không cần!”

Thiên Lạc vội vàng lắc đầu, máu mũi lại văng ngang tiếp.

Loại ôn thần mạnh mẽ khủng bố như thế này, mỗi ngày thắp ba nén nhang tiễn đi vĩnh viễn còn chưa đủ đâu.

“Nếu ngươi dám lừa bản tôn…”

Cảm nhận được sát khí của nam nhân đã ngưng tụ thành thực thể, Thiên Lạc lập tức giơ ba ngón tay lên, nghiêm trang thề thốt:

“Ta thay mặt tám đời tổ tông của mình thề rằng: Ta thật sự không có hứng thú với nam nhân! Quần áo của ngươi thật sự không phải ta cởi! Tối qua ta thật sự không có làm chuyện đó với ngươi! Nếu ta nói dối, cả nhà ta sẽ chết sạch!”

Nam nhân đang tìm chính là kẻ đã tạo ra vụ nổ khiến gần nghìn năm đạo hạnh của hắn tiêu tan trong một khắc.

Thấy từ đầu đến cuối lời của Thiên Lạc toàn là lạc đề, chẳng liên quan gì, hắn chỉ liếc nàng một cái rồi không nói thêm gì nữa. Sau đó, bóng người hắn mờ dần... rồi biến mất.

Phai mờ…

Biến mất…

Cái loại thao tác này hoàn toàn vượt qua mọi hiểu biết về nhân loại của Thiên Lạc.

Thế giới quan tan vỡ hoàn toàn.

Nàng ngồi phịch xuống đất, toàn thân tê rần.

Nàng đã xuyên đến cái thế giới quái quỷ gì thế này?

Đồ trời đánh!

Thiên Lạc đang chán nản thì nhìn thấy chiếc túi đựng thú cưng bên cạnh đã trống rỗng, lúc này mới phát hiện cáo của nàng đã mất tiêu.

Nàng ngẩng mặt lên trời, gào thét thảm thiết:

“Cáo của ta đâu?”

“Con cáo của ta đâu rồi?”

“Ai dám trộm cáo của ta—”

“Thiên Lạc! Cháu ngoan của ta! Thì ra ngươi ở đây!”

Vừa hét xong, nàng đã thấy một nam nhân từ trên trời lao xuống, không cho nàng phản ứng gì thì đã ôm chặt nàng vào lòng, sức mạnh lớn đến mức suýt chút nữa làm nàng nghẹt thở.

Thiên Lạc giơ tay chọc chọc vào lưng hắn, định ra hiệu buông ra.

Không ngờ nam nhân kia lại bỗng bật khóc như mưa.

“Hu hu hu... tiểu tử thối! Dù ngươi có muốn đi thì cũng phải báo với ông ngoại một tiếng chứ! Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta biết sống sao đây?”

Thiên Lạc vốn đã kiệt sức, giờ lại bị đối phương ôm chặt khiến nàng trợn trắng mắt.

Cảm nhận được hơi thở trong lòng mình yếu dần đi, nam nhân mới vội vàng buông nàng ra.

Lúc này, Thiên Lạc mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, đồng thời, ký ức không thuộc về nàng cũng từ từ tràn về…

Thân thể này cũng tên là Thiên Lạc.

Họ đầy đủ là Quân Thiên Lạc, Thái tử nước Đông Ninh.

Là nữ nhi duy nhất của Tiên hoàng và Tiên hoàng hậu.

Do Tiên hoàng hậu không thể sinh thêm con, Tiên hoàng yêu thương nàng ấy hết mực đã nuôi nàng như con trai, còn đưa cho nàng một miếng ngọc bội có thể ẩn giấu giới tính.

Ba năm trước, Tiên hoàng hậu đột ngột qua đời.

Ba ngày trước, Tiên hoàng cũng băng hà.

Là người thừa kế duy nhất của vương triều, hôm nay chính là ngày nàng đăng cơ!

Kết quả, nguyên chủ có tính tình yếu đuối nhút nhát, lo sợ việc mình là nữ sẽ bị phát hiện rồi bị lôi ra xé xác hoặc dìm lồng heo nên ngay đêm trước khi đăng cơ, nàng ấy đã trốn chạy.

Vừa cùng thị vệ chạy ra khỏi thành, trốn vào rừng núi thì nàng ấy đã gặp truy sát, thị vệ chết sạch.

Kẻ ám sát tàn nhẫn phế bỏ linh căn của nàng ấy, sau đó trói nàng ấy - người đã hấp hối - vào một tảng đá lớn rồi đẩy xuống một cái hồ sâu trong núi, khiến xác nàng ấy chìm xuống đáy hồ.

Không trách lúc tỉnh dậy, nàng lại thấy mình như xác ướp bị trói nằm dưới đáy nước vậy.

Tóm lại, đây là một người lẽ ra có thể huy hoàng tột đỉnh, nhưng lại bị sát hại tàn nhẫn, là một oan hồn số khổ!

“Cháu ngoan, sao ngươi lại ở đây một mình? Vệ binh của ngươi đâu?”

“Chết rồi.”

Thiên Lạc còn đang nghĩ nên giải thích ra sao việc hộ vệ chết mà nàng thì vẫn còn sống thì Tiêu Dận đã vội nói:

“Đi, đi, đi! Ông ngoại đã gọi ngự y tới rồi, để ngự y kiểm tra thân thể ngươi trước đã!”

Tiêu Dận nhẹ nhàng điểm chân, trước tiên nhảy lên một thanh kiếm, sau đó vươn tay về phía Thiên Lạc.

Nhìn thanh kiếm rộng chỉ bằng lòng bàn tay, lơ lửng cách mặt đất hơn một mét, trong mắt Thiên Lạc toàn là vẻ háo hức và phấn khích, vậy là nàng không nghĩ ngợi gì liền nắm tay đối phương nhảy lên.

Đã từng đua xe chưa?

Đã từng lái máy bay chiến đấu chưa?

Thiên Lạc từng thử qua cả hai.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời nàng đua... kiếm!

Bay lên không, lướt ngang, lao xuống, phanh gấp…

Tất cả đều không có dây an toàn.

Đến khi đến nơi, Thiên Lạc chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong, choáng váng.

Chóng mặt quá.

Buồn nôn quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play