Chiến trường thì tàn khốc. Nhiều nơi xung quanh Nam Cung Tín nổ tung, hắn nằm rạp dưới đất, kéo xác của binh sĩ tử trận đắp lên người mình, run rẩy đáp lời:
“Không… không biết con chim đen đó là cái gì. Nó dài hơn 50 mét, toàn thân bao phủ bởi lửa đen đến cực hạn. Rõ ràng có thể thiêu chết tất cả mọi người, vậy mà nó chỉ bao vây chúng ta, để Tiêu Diệc dùng phù nổ giết từng người một.”
“Tiêu Diệc thật tàn nhẫn! Đổng Cần đã quỳ xuống cầu xin tha mạng, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài. Hắn muốn giết sạch chúng ta. Quân Dự căn bản là không hề đến mở cổng thành! Phụ hoàng, chúng ta bị lừa rồi… Phụ hoàng cứu ta, ta muốn về…”
Chữ “về nhà” còn chưa kịp thốt ra, Nam Cung Quân đã nghe thấy đầu bên kia ngọc tiên vang lên một tiếng “ầm” chấn động trời đất.
Sau đó, mặc cho hắn nhắn đi bao nhiêu tin, Nam Cung Tín cũng không hồi âm lại nữa.
“Quân Dự! Đồ con hoang khốn nạn!”
Nam Cung Quân đột nhiên gào lên một tiếng đầy bi phẫn, loạng choạng bước xuống đất, lập tức triệu kiến các đại thần đến gặp…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play