“Thì ra là 《Niết Bàn Trùng Sinh Thuật》 do ngươi phát hiện ra à!” Nghĩ đến chuyện mình bị lừa, nụ cười của Thiên Lạc mang theo ý vị gì đó khiến Bạch Tiểu Hồ không hiểu nổi.
Bạch Tiểu Hồ hồn nhiên gật đầu: “Năm đó ta bị linh thú khác bắt nạt, rơi xuống vực nhưng không những ta bám được vào vách đá giữa chừng, mà còn phát hiện ra một cửa động bị che giấu rồi tình cờ tìm thấy ba cuốn sách này. Nếu không có chúng, ta – một linh thú có linh căn toàn hệ – trong mắt mọi người chỉ là một kẻ phế vật, sec không thể tu luyện được. Hừ! Nếu không có ta, đồ đáng ghét có lợi hại được như bây giờ không?”
Ban đầu Thiên Lạc còn định kể lể chuyện quyển sách đó hố nàng cỡ nào, nhưng nghe đến đoạn hắn bị linh thú bắt nạt đến mức rơi xuống vực, nàng lập tức đau lòng vô cùng, mọi oán giận đều tan biến hết.
Nàng nhón chân lên, cứ thế xoa đầu hắn mãi không thôi.
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa mà. Ta biết rồi. Đám linh thảo và sách kia là ngươi tặng cho ta! Nên của ngươi cũng là của ta, của ta cũng là của ngươi! Ngươi không có tiền nhưng ta có mà! Chẳng lẽ giữa chúng ta còn cần phân chia rạch ròi sao?”
Một câu nói như thể thuốc bôi mềm lông, khiến những đám lông oán giận trong bụng Bạch Tiểu Hồ lập tức rũ xuống hết.
“Ngươi có tiền thì là của ngươi chứ. Ta là nam tử hán, sao có thể để ngươi nuôi ta được?” Bạch Tiểu Hồ tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng ánh mắt thì không giấu nổi vui sướng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play