“À! Vì một tên nô tài như ngươi, trẫm còn phải đích thân đi thẩm vấn hoàng thất Nam Duyệt và Tây Hạ sao? Là ngươi tự cho mình quá quan trọng, hay là cho rằng trẫm quá rảnh rỗi?”
Bùi Trung cúi người hành lễ: “Dù sao nô tài cũng là người ở bên cạnh hoàng thượng, xem như là người quan trọng. Bản chất của nô tài, hoàng thượng vẫn nên biết. So với Tiêu tiểu thư – người tùy tiện bán đứng người nhà, thì nô tài chỉ là vì sợ chết nên không nói mình là người của nước Đông Ninh mà thôi. Mong hoàng thượng minh xét.”
Tiêu Dận đang định công kích Bùi Trung, thì nghe cháu trai hắn, cái tên miệng lưỡi bén như dao, lạnh lùng nói:
“Chà, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu của Bùi công công đây, suýt nữa trẫm còn tưởng ngươi là một con chó trung thành đấy.”
Nhìn bóng dáng Tiêu Dận và Tiêu Hằng Kính rời đi cùng Thiên Lạc, Bùi Trung cúi đầu xuống.
Dưới chiếc đầu cúi thấp đó, ánh mắt hắn âm độc ra sao, Thiên Lạc hoàn toàn không hề có chút hứng thú muốn biết.
Vùng rìa rừng Linh Thú chỉ có một lối ra duy nhất nằm tại núi Phong của nước Đông Ninh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play