Thành Thanh Châu làm sao có thể xuất hiện Yêu Vương!

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, sau đó nhìn về phía pho tượng Diệp Thanh Đế, nó là Thủ Hộ Giả của pho tượng sao?

Tất cả mọi người kinh hãi nhìn một màn này. Đó là một đầu Vượn Tuyết, đứng thẳng lên, thân thể cao lớn tràn ngập lực lượng vô địch.

"Kẻ tiến vào, chết!" Vượn Tuyết gầm lên giận dữ, trời đất như rung chuyển mãnh liệt, sơn mạch chấn động.

"Đã quấy rầy tiền bối rồi." Hạ Phàm ánh mắt run rẩy, mở miệng nói. Một chuyến này đã mất trắng rồi sao?

Hơn nữa còn tổn thất không ít người, kết quả lại công dã tràng, chỉ được nhìn thoáng qua pho tượng Diệp Thanh Đế?

Tất cả mọi người rút về trên đỉnh núi. Đường Mặc mở miệng nói: "Thiếu phủ chủ, việc này bất thành."

Chỉ thấy mặt Hạ Phàm âm trầm, tựa hồ đang nghẹn một ngụm lửa giận không có chỗ phóng thích.

"Ngươi, tự mình xuống dưới." Hạ Phàm mở miệng nói với Đường Mặc. Sắc mặt Đường Mặc cứng đờ, vô cùng khó coi.

"Hạ thiếu, Đường cung chủ cũng là bị người xúi giục mới phạm sai lầm." Lúc này, chỉ thấy Mộ Dung Thu đi đến bên cạnh Hạ Phàm mở miệng nói. Thần sắc Hạ Phàm lóe lên, hướng về phía Diệp Phục Thiên trong đám người nhìn lại, cười lạnh một cái.

Trong lòng Diệp Phục Thiên sinh ra dự cảm không ổn. Hắn vốn định ly gián đối phương, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy. Với thực lực của hắn, trước mặt Đường Mặc tuyệt đối chỉ có thể cúi đầu.

"Không sai, ta cũng bị Diệp Phục Thiên xúi giục. Hắn nói muốn liên hợp với Học cung Thanh Châu cùng Tần Soái một chỗ đối phó Thiếu phủ chủ." Ánh mắt Đường Mặc hướng về phía Diệp Phục Thiên. Sắc mặt Đường Duyệt bên cạnh Diệp Phục Thiên có chút khó coi, những ngày này nàng kỳ thật đã xem Diệp Phục Thiên như bằng hữu.

"Vậy sao, nguyên lai là Học cung Thanh Châu cố ý đi qua, nói như vậy Học cung Thanh Châu cũng muốn đối phó ta?" Giọng Hạ Phàm lộ ra khí tức âm lãnh.

"Thiếu phủ chủ, kẻ này là phản nghịch, đã sớm bị trục xuất khỏi Học cung Thanh Châu, tuyệt không phải là người của Học cung. Học cung Thanh Châu ta hận không thể tự tay giết chết kẻ này." Cung chủ Thổ Hành cung, Thạch Trung, mở miệng nói.

"Vậy sao?" Hạ Phàm nhìn về phía cung chủ Học cung Thanh Châu, Cổ Mộc.

Cổ Mộc liếc nhìn Hoa Phong Lưu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên, gật đầu nói: "Chuyện này xác thực không phải ý của Học cung Thanh Châu ta."

"Đã như vậy, các ngươi ai đem hắn tru sát trước, ta sẽ tin tưởng người đó." Hạ Phàm lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

"Ta đi giết hắn." Thạch Trung bước ra.

Thân hình Đường Mặc lóe lên, cũng hướng về phía Diệp Phục Thiên. Bọn họ vốn đã có ý diệt trừ Diệp Phục Thiên, dù Hạ Phàm không hạ lệnh thì Diệp Phục Thiên cũng phải chết.

Một đạo thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh Diệp Phục Thiên. Hoa Phong Lưu nhìn Thạch Trung cùng Đường Mặc, nói: "Các ngươi coi ta không tồn tại sao?"

"Cầm Ma tiền bối, ta khuyên ngài tốt nhất không nên xen vào việc của người khác." Hạ Phàm cười cười nói.

"Cha ngươi năm đó cũng không dám nói chuyện với ta như vậy." Hoa Phong Lưu trừng mắt nhìn Hạ Phàm.

"Cầm Ma tiền bối nói là chuyện của năm đó rồi." Hạ Phàm cười lạnh: "Ta hiện tại tâm tình không tốt, cho nên đừng có chọc ta."

Tiếng hắn vừa dứt, hắc y nhân đứng bên cạnh đã tiến lên một bước, một cỗ kiếm ý làm người ta sợ hãi quét thẳng về phía Hoa Phong Lưu.

"Ta tính tình không tốt lắm, cho nên tốt nhất đừng chọc ta." Hoa Phong Lưu bình tĩnh mở miệng.

"Cầm Ma đã bị phế, tính tình không tốt sẽ như thế nào, ta ngược lại muốn xem thử." Hắc y nhân tiến lên phía trước, kiếm khí càng ngày càng đáng sợ, phảng phất như muốn xé nát không gian.

"Lão sư." Diệp Phục Thiên nhìn về phía Hoa Phong Lưu, có chút lo lắng. Người này là tồn tại cảnh giới Thiên Vị, siêu việt Pháp Tướng. Thành Thanh Châu không có cường giả cấp bậc này. Cảnh giới của lão sư hắn không biết, nhưng đối phương tự tin như thế, hắn sợ lão sư gặp chuyện không may.

"Mệnh hồn bị phế, tu vi của hắn đã rơi xuống dưới Thiên Vị cảnh rồi." Trung niên bên cạnh Hạ Phàm nhàn nhạt mở miệng, tựa hồ xác nhận suy đoán của Diệp Phục Thiên.

"Lão sư, ta số mệnh không tốt, không muốn người vì ta mà dốc sức liều mạng." Diệp Phục Thiên nói xong liền quay người bỏ chạy, lớn tiếng nói: "Thay ta chuyển lời với yêu tinh, ta thật sự thích nàng. Thay ta chuyển lời nghĩa phụ, ta xin lỗi kỳ vọng của người."

Câu nói kế tiếp, hiển nhiên là nói với Dư Sinh.

Hơn nữa, phương hướng Diệp Phục Thiên chạy trốn chính là hạp cốc yêu thú.

Lúc này, con mắt Diệp Phục Thiên ửng đỏ. Nghĩ đến cả đời mình có chút buồn bực, thật sự rất không cam lòng.

"Đuổi theo." Hạ Phàm lãnh đạm mở miệng. Mấy cường giả đồng thời chạy đi, hướng về phía Diệp Phục Thiên đuổi giết.

Hoa Phong Lưu hiển nhiên không ngờ Diệp Phục Thiên sẽ quả quyết như thế, lại trực tiếp khai báo hậu sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play