Cặp mắt gian tà của Hạ Phàm liếc nhìn Đường Mặc, lập tức cười nói: "Ta cũng mới biết không lâu đây là di tích của Diệp Thanh Đế ở Thành Thanh Châu. Nhưng trong pho tượng có phải là truyền thừa của ngài hay không còn chưa biết được. Trước kia không thông báo cho cung chủ cũng là sợ để lộ tiếng gió, xin chớ trách."

"Ừm." Đường Mặc nhẹ gật đầu. Không ngờ Diệp Phục Thiên nói là thật, Diệp Thanh Đế nguyên quán ở Thành Thanh Châu.

Hắn cũng không biết rằng Diệp Phục Thiên trong đám người giờ phút này cũng đang không nói nên lời. Hắn thuận miệng nói bậy, căn bản không cách nào kiểm chứng, không ngờ Hạ Phàm lại thừa nhận Diệp Thanh Đế là người của Thành Thanh Châu.

"Chư vị, chúng ta nên động thủ." Hạ Phàm mở miệng nói.

Nhưng khi lời hắn vừa dứt, cũng không có ai động thủ. Lúc này, không ai nguyện ý vì Hạ Phàm mà đấu tranh.

"Tần tướng quân, Cổ cung chủ." Ánh mắt Hạ Phàm nheo lại, nhìn về phía Tần Soái.

"Người đã đến đây, ta sẽ không để quân đoàn Hắc Kỳ Lân cùng với người của Học cung Thanh Châu đi chịu chết." Tần Soái lãnh đạm mở miệng. Xem số lượng yêu thú, nếu như bộc phát chiến đấu, người tu hành tầm thường tuyệt đối chỉ là pháo hôi, thuần túy là để dẫn dụ yêu thú rời đi.

"Thiếu phủ chủ, yêu thú thành đàn, nếu chiến đấu sẽ thương vong thảm trọng. Mà nếu được truyền thừa của Thanh Đế, chúng ta sẽ được cái gì?" Đường Mặc mở miệng nói. Ánh mắt Hạ Phàm lóe lên, lập tức lộ ra một nụ cười. Xem ra Diệp Phục Thiên trên đường đã cùng Đường Mặc nói gì đó rồi.

"Thúc phụ." Hạ Phàm nhìn về phía hắc y nam tử bên cạnh. Chỉ thấy hắc y nam tử đi tới, sau một khắc, một cỗ kiếm ý lăng thiên trên người hắn bộc phát ra, xoáy lên một cơn bão kiếm khí hủy diệt, bao phủ tất cả mọi người.

Tâm thần rất nhiều người rung động, chỉ cảm thấy như đang ở trong vô tận kiếm ý, tùy thời có thể bị hủy diệt.

"Thiên Vị cảnh." Thần sắc Hoa Phong Lưu phát lạnh. Không ngờ Hạ Phàm lại mời được cường giả Thiên Vị cảnh từ Đông Hải thành ra, hơn nữa còn là thúc phụ của hắn. Với truyền thừa của Diệp Thanh Đế, hắn hoàn toàn không tin tưởng cấp dưới khác.

Sắc mặt Đường Mặc lập tức trở nên khó coi, quay đầu lại lạnh lùng quét mắt nhìn Diệp Phục Thiên trong đám người. Bị hắn hại thảm rồi.

"Chư vị còn có vấn đề gì sao?" Hạ Phàm lạnh đạm cười cười, tất cả mọi chuyện đều không thoát khỏi sự khống chế của hắn.

"Quân đoàn Hắc Kỳ Lân có thể xuất chiến, nhưng hãy để cho các đệ tử hậu bối của Học cung Thanh Châu rời đi." Tần Soái mở miệng nói.

"Muốn chết." Con mắt Hạ Phàm lạnh lùng quét về phía hắn. Thúc phụ của hắn đột nhiên chém ra một kiếm, giống như muốn đem hư không chém nát. Tần Soái đang ngồi trên hắc kỳ lân lập tức kêu lên một tiếng, hắc kỳ lân trực tiếp nát bấy, kiếm khí xẹt qua vòm trời, chém đứt một cánh tay của Tần Soái.

"Tướng quân!" Quân đoàn Hắc Kỳ Lân nhao nhao tiến lên, trong lúc nhất thời khí tức cực kỳ đáng sợ.

"Cha!" Tần Y trong đám người phía sau kinh hô một tiếng, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng chỉ thấy hắc y nhân kia lăng không bay lên, kiếm khí hóa thành bão táp.

"Còn có vấn đề gì sao?" Giọng Hạ Phàm lớn thêm vài phần, lạnh tới cực điểm.

"Quân đoàn Hắc Kỳ Lân có thể xuất chiến, hãy để cho các đệ tử hậu bối của Học cung Thanh Châu rời đi." Tần Soái mở miệng lần nữa, lời nói giống hệt lúc nãy. Cánh tay đang đổ máu nhưng hắn lại phi thường bình tĩnh nhìn Hạ Phàm.

Thần sắc Hạ Phàm khó coi, ngẩng đầu lạnh như băng quét về phía Tần Soái. Trước kia Tần Soái dám can đảm dẫn người vây hắn, hơn nữa còn tuyên bố tin tức ra ngoài. Lúc này, hắn phải tốc chiến tốc thắng, cho nên vẫn cần mượn lực lượng trong tay Tần Soái.

"Ta đáp ứng ngươi." Ánh mắt Hạ Phàm rét lạnh, lập tức nhìn về phía Đường Mặc: "Đường cung chủ có ý kiến gì không?"

"Nguyện nghe Thiếu phủ chủ ra lệnh." Đường Mặc không thể không đáp ứng, hắn không có dũng khí như Tần Soái.

"Đã như vậy, lên đường đi." Hạ Phàm lạnh lùng hạ lệnh. Mọi người lập tức hướng xuống phía dưới. Quân đoàn Hắc Kỳ Lân uy áp kinh người, ngự không mà đi. Cường giả Pháp Tướng cảnh của thành Hắc Diễm cũng trực tiếp ngự không. Hạ Phàm ở phía sau lạnh lùng quan sát tất thảy, hắn muốn thử dò xét những yêu thú này rốt cuộc mạnh đến đâu.

"Không muốn chết thì cút!" Đúng lúc này, một đạo thanh âm ồ ồ từ trong hạp cốc truyền ra, khiến cho động tác của tất cả mọi người cứng lại tại chỗ. Sau đó, đám người liền chứng kiến trong đàn yêu thú bên trong hạp cốc, có một đầu yêu thú da trắng như tuyết đứng lên. Sau một khắc, thân thể của nó không ngừng trở nên khổng lồ, giống như một tòa núi nhỏ. Thời điểm nó đứng dậy, tất cả yêu thú trong hạp cốc cũng đứng dậy, yêu khí bao trùm khắp thiên địa.

"Làm sao có thể?" Hạ Phàm thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi. Trong hạp cốc lại có Yêu Vương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play