"Vì sao hắn không lấy?" Ánh mắt Đường Mặc sắc bén.
"Tiền bối, truyền thừa của Diệp Thanh Đế nào có thể dễ dàng đạt được như vậy. Nếu đơn giản thì Hạ Phàm cần gì phát động trận chiến lớn thế này?" Diệp Phục Thiên nói.
Đường Mặc nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên: "Ngươi cũng biết, lừa gạt ta sẽ có kết cục thế nào chứ?"
"Trước đó ta chỉ nói đùa với Đường Duyệt sư tỷ, làm sao dám lừa gạt tiền bối. Chỉ là Hạ Phàm triệu tập cường giả Đông Hải Phủ, lại lợi dụng người của Thành Thanh Châu cùng thành Hắc Diễm giúp hắn đối phó yêu thú, sợ là bụng dạ khó lường." Diệp Phục Thiên nói.
"Ngươi đang ly gián?" Ánh mắt Đường Mặc sắc bén vô cùng, một cỗ khí tức cường đại áp lên người Diệp Phục Thiên.
"Đợi đến lúc tiền bối đến di tích, tự mình nhìn xem sẽ biết Hạ Phàm có lừa gạt ngài hay không. Nếu vãn bối nói dối, sinh tử sẽ do tiền bối định đoạt. Nếu ta nói thật, thì tiền bối phải cẩn thận." Diệp Phục Thiên nói.
"Vì sao?" Đường Mặc hỏi.
"Ta không biết Hạ Phàm đã hứa hẹn với tiền bối điều gì, nhưng truyền thừa của Diệp Thanh Đế có ý nghĩa như thế nào, trong lòng tiền bối ắt hẳn rõ hơn ta. Đợi đến lúc tất cả nhân mã cùng yêu thú chém giết lẫn nhau, thì việc tiến vào di tích truyền thừa sẽ dễ như trở bàn tay. Về sau giết người diệt khẩu cũng là chuyện dễ dàng, tiền bối cần phải đề phòng." Diệp Phục Thiên trịnh trọng nói. Giờ phút này đại quân đang tiến lên, tiếng oanh minh không ngừng, xung quanh lại bị cường giả Học cung Hắc Diễm phong tỏa, căn bản không cần lo lắng thanh âm truyền ra ngoài.
"Ngươi hận Thiếu Phủ chủ?" Đường Mặc đột nhiên hỏi.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt lợi hại của Đường Mặc. Hắn trầm mặc một lát rồi gật đầu nói: "Đương nhiên. Hạ Phàm vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, dẫn phát thú triều, mà Thành Thanh Châu là cố hương của ta. Huống chi, một khi cho hắn thực hiện được ý đồ, ta sợ cũng khó có đường sống. Nếu tiền bối không tin thì thôi, còn nếu tin thì Hoa Phong Lưu là lão sư của ta, Tần tướng quân ta cũng quen biết. Mặc dù trước kia là địch nhân, nhưng liên thủ một hồi cũng chưa hẳn là không thể. Nếu như được truyền thừa của Diệp Thanh Đế, thì ân oán còn đáng giá để trong lòng sao? Đến lúc đó, đi thuyền vào Đông Hải mênh mông tu hành, trời cao mặc chim bay, tương lai xuất sơn, sợ gì một phương Phủ chủ?"
"Đường Duyệt, dẫn hắn xuống dưới." Đường Mặc trầm mặt, đột nhiên mở miệng. Đường Duyệt đi về hướng Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên khom người chào Đường Mặc, sau đó cùng Đường Duyệt rời đi, không nói thêm một câu.
"Ngươi thấy thế nào?" Đường Mặc hỏi nam tử mắt ưng bên cạnh.
"Tiểu tử này miệng lưỡi lợi hại, không thể tin hoàn toàn nhưng cũng không thể không tin. Mấu chốt phải xem có phải là di tích của Diệp Thanh Đế hay không." Nam tử mắt ưng nói.
"Nếu quả thật đúng như vậy thì sao?" Đường Mặc lại hỏi.
"Cha, nếu quả thật là truyền thừa của Diệp Thanh Đế, thì đừng nói một tòa Thanh Châu Thành, cho dù là toàn bộ Đông Hải cũng chẳng là cái gì." Thần sắc nam tử mắt ưng đột nhiên trở nên sắc bén. Trong ánh mắt Đường Mặc cũng lộ ra hào quang. Lời của tiểu tử đó mặc dù có dụng ý ly gián nhưng cũng không sai. Nếu thực sự là truyền thừa của Diệp Thanh Đế, thì trời cao mặc chim bay, Đông Hải to lớn, ai tìm được?
"Theo ý ngươi, hắn có chỗ tốt cho chúng ta lợi dụng không?" Đường Mặc lại hỏi.
Thần sắc nam tử mắt ưng lập lòe, sau đó lắc đầu: "Kẻ này bất luận thiên phú hay tâm tính đều quá thâm sâu, khó khống chế."
"Chính xác. Thiên Hạo trời sinh tính kiêu ngạo, một lòng tu hành, kẻ này lại khác." Đường Mặc gật đầu.
"Thiên Hạo tuy lúc trước thua hắn, nhưng dù sao cũng là thiên mệnh pháp sư, về sau sẽ càng ngày càng mạnh. Hôm nay nó đã đến học ở Đông Hải thành, tương lai nhất định có thể vinh quy. Kẻ này nếu không thể thu phục. . ." Trung niên mắt ưng nhìn Đường Mặc, hai người ngầm hiểu ý nhau.
Đại quân một đường tiến về phía trước, tốc độ rất nhanh. Giữa đường không biết đã bước qua bao nhiêu thi cốt yêu thú, nhưng đồng dạng cũng phải chịu những đợt tấn công cực kỳ đáng sợ. Bất luận là Học cung Thanh Châu hay quân đoàn Hắc Kỳ Lân, thương vong đều thảm trọng.
Bên trong Thiên Yêu Sơn, sương mù càng ngày càng dày đặc. Nếu nhìn từ trên không, chỉ có thể thấy một mảnh hỗn độn, căn bản không có cách nào xác định vị trí. Nếu không, Hạ Phàm cũng sẽ không dùng phương pháp này để đi về phía trước.
Hôm nay, cung chủ Cổ Mộc của Học cung Thanh Châu cùng Tần Soái tìm đến Hạ Phàm, lạnh lùng nói: "Nếu như còn để quân đoàn Hắc Kỳ Lân cùng Học cung Thanh Châu mở đường mà những người khác khoanh tay đứng nhìn, chúng ta sẽ quay về theo đường cũ."
"Ngươi uy hiếp ta?" Hạ Phàm nhìn chằm chằm vào Tần Soái.
"Tùy ngươi nghĩ thế nào." Tần Soái nhàn nhạt đáp lại. Hôm nay đã không còn ở Thành Thanh Châu, lúc ấy đối mặt với thú triều vây quét cùng Hạ Phàm phía sau, bất luận điều kiện gì đều phải đáp ứng. Nhưng hôm nay đã xâm nhập Thiên Yêu Sơn, Hạ Phàm cũng không dám làm quá.