"Ta tìm Tần Y có việc gấp, thành Thanh Châu có thể sẽ phát sinh thú triều." Diệp Phục Thiên nhớ rõ Mạc Lam Sơn. Lúc hắn mới vừa thức tỉnh mệnh hồn, người này đã đến mời Dư Sinh gia nhập kỵ sĩ đoàn và sỉ nhục mình một trận. Một sư huynh Thuật Pháp cung đã nhắc nhở hắn, Mạc Lam Sơn thích Tần Y. Bây giờ thấy hắn đến tìm Tần Y, e là trong lòng Mạc Lam Sơn rất khó chịu.
"Thành Thanh Châu hơn ba trăm năm chưa từng xảy ra thú triều, sao có thể đột nhiên xuất hiện mà không có một chút dấu hiệu? Hơn nữa, dù thực sự xuất hiện, cũng không tới phiên ngươi phát hiện trước. Nếu ngươi muốn gặp Tần Y, hãy tìm một cái cớ tốt hơn!" Mạc Lam Sơn lạnh băng đáp lại. Hắn đã nói xấu Diệp Phục Thiên với Tần Y biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng sự thật cứ như vả vào mặt, thậm chí vì chuyện này, Tần Y còn có chút ý kiến với hắn.
Càng không thể chịu đựng được là, Diệp Phục Thiên từng hai lần đùa bỡn Tần Y, thậm chí còn ôm. . .
"Ta không rảnh tranh luận với ngươi, tránh ra." Diệp Phục Thiên hiếm khi nghiêm túc. Dư Sinh đã khẳng định kiên quyết như vậy chắc chắn không sai. Nếu quả thật thú triều đột kích mà không có phòng bị, không biết sẽ có bao nhiêu người bỏ mạng.
Mạc Lam Sơn bị Diệp Phục Thiên quát lớn như vậy, sắc mặt cũng cực kỳ lạnh lẽo. Hắn thầm nghĩ bởi vì trước đây Diệp Phục Thiên bị hắn sỉ nhục nên ghi hận trong lòng, cố ý làm hắn khó chịu.
"Ta nghe nói Hoa Giải Ngữ đã rời khỏi thành Thanh Châu. Quả nhiên, mặc dù biểu hiện thiên phú ưu tú, nhưng chung quy có chút chênh lệch thì không cách nào bù đắp. Cho nên, ngươi lại chuyển mục tiêu rồi sao?" Mạc Lam Sơn châm chọc, cho rằng Diệp Phục Thiên không đuổi kịp Hoa Giải Ngữ, lại bắt đầu chú ý đến Tần Y.
"Đùng!" Dư Sinh tiến lên một bước, một luồng khí tức cuồng bạo vờn quanh thân. Người bên cạnh Mạc Lam Sơn đều nhíu mày, khí tức trên người cũng phóng ra. Một người trong đó lạnh lùng nói: "Các ngươi tốt nhất hãy phân rõ đây là nơi nào, rồi mới quyết định có động thủ hay không."
Diệp Phục Thiên nhìn Mạc Lam Sơn không chớp, trong đôi mắt hiện lên sự lạnh lùng băng giá.
"Dư Sinh, có thể giải quyết không?" Diệp Phục Thiên nói.
"Không thành vấn đề." Dư Sinh gật đầu.
"Đánh!"
Diệp Phục Thiên chỉ đáp lại một chữ.
Tiếng nói vừa vang lên, sức mạnh tràn đầy tính bạo phát của Dư Sinh lập tức xông ra ngoài!
Lúc Dư Sinh bước ra, ánh sáng vàng óng bao phủ thân thể như phủ thêm một lớp áo giáp hoàng kim.
Ánh mắt đám người Mạc Lam Sơn đều có vẻ rất nặng nề. Tay bọn họ cầm trường thương, lần lượt lao về phía Dư Sinh.
Dư Sinh đấm ra một quyền, không khí phát sinh tiếng nổ rền vang. Quả đấm của hắn cũng là màu vàng, trực tiếp đâm về phía trường thương. Trường thương đâm vào nắm đấm của Dư Sinh phát sinh âm thanh "rắc rắc", trực tiếp gãy đôi. Có thể tưởng tượng được nắm đấm bằng da bằng thịt ấy ẩn chứa sức mạnh khủng bố cỡ nào.
Diệp Phục Thiên tiếp tục đi về phía trước, lúc này không rảnh lãng phí thời gian với những kẻ ở đây.
Nhưng Mạc Lam Sơn dường như không muốn buông tha. Hắn né Dư Sinh, trường thương lóe lên tia lạnh, nhắm đến hướng Diệp Phục Thiên.
Bước chân Diệp Phục Thiên không hề dừng lại, thân hình lướt tới, hai tay vươn ra. Trong chớp mắt, lôi quang đáng sợ đã bao bọc lấy thân thể hắn.
Vừa vung tay, một cơn bão sấm sét kinh người đã bay thẳng đến Mạc Lam Sơn.
"Pháp thuật ly thể, pháp sư Vinh Diệu cảnh!" Đám kỵ sĩ quan chiến lòng thầm kinh hãi, tốc độ tu hành này quá mức yêu nghiệt rồi!
Pháp sư chiến đấu với kỵ sĩ luôn có ưu thế trời sinh, tuy Mạc Lam Sơn là kỵ sĩ tam tinh Vinh Diệu nhưng cũng không dám khinh địch, nhất là khi kẻ hắn đối mặt là Diệp Phục Thiên.
Trường thương lưu chuyển chiến ý ngút trời, hóa thành một luồng sáng trắng. Hắn múa thương, chiến ý bao phủ toàn thân. Bão táp sấm sét oanh kích tới, nhưng thương pháp phòng ngự của Mạc Lam Sơn kín kẽ không một hạt mưa nào lọt qua.
Diệp Phục Thiên vẫn không dừng bước, không ngừng áp sát Mạc Lam Sơn. Thân là pháp sư, khi chiến đấu vốn phải giữ khoảng cách với kỵ sĩ, nhưng hắn lại chẳng hề để tâm, đủ thấy sự tự tin đến mức nào.
"Cuồng vọng!" Mạc Lam Sơn gằn giọng. Ngay sau đó, hắn thấy tay Diệp Phục Thiên chém xuống. Gần như đồng thời, sức mạnh sấm sét kinh hoàng hóa thành một tia chớp sáng lòa bổ vào lớp phòng ngự của hắn, trực tiếp phá vỡ từ trung tâm.
Pháp thuật Thiên Lôi Trảm, tuy là pháp thuật của Thức Tỉnh cảnh, nhưng qua tay Diệp Phục Thiên ở cảnh giới hiện tại, hội tụ sức mạnh sấm sét cường đại bộc phát, uy lực của nó đã đạt tới Vinh Diệu cảnh. Huống chi, Diệp Phục Thiên là thiên mệnh pháp sư, năng lực cảm tri siêu việt hơn người thường, uy lực pháp thuật phóng ra vốn đã mạnh hơn người cùng cảnh giới.
Tia chớp hủy diệt liên tục chém xuống, trường thương trong tay Mạc Lam Sơn run lên, huyễn hóa ra vô số ảo ảnh, chấn động trong cơn mưa sấm sét phía trước.