Trên thư viết: "Tên háo sắc, lúc ta không có mặt không cho phép nói lời ngon ngọt với những nữ nhân khác. Lần này vội vã rời đi, ta biết là ấm ức cho chàng, nhưng ta đồng ý với chàng, khi chàng đến thành Đông Hải, ta có thể bồi thường khiến chàng mãn nguyện."

"Bồi thường khiến chàng mãn nguyện?" Đôi mắt Diệp Phục Thiên lóe sáng, trong đầu hiện lên dung nhan hoàn mỹ của yêu tinh cùng với một đêm nóng bỏng đó, thầm nghĩ hay là mình xuất phát luôn nhỉ?

Yêu tinh này rất hiểu mình, cám dỗ này quả thực không thể nhẫn nhịn!

"Hồi âm thế nào?" Hoa Phong Lưu cười nhìn Diệp Phục Thiên.

"Lão sư, người sẽ không xem lén chứ?" Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt Hoa Phong Lưu, không khỏi trừng mắt nói. Bì thư có ghi phải do Diệp Phục Thiên tự mở.

"E hèm, sao con có thể nghĩ lão sư như vậy?" Hoa Phong Lưu nghiêm trang nói.

Diệp Phục Thiên hoài nghi nhìn ông, trong ánh mắt tràn đầy sự không tín nhiệm.

"Chim gửi thư vẫn còn ở đây, nếu con không có gì để nói thì ta có thể thả đi." Hoa Phong Lưu nói sang chuyện khác. Diệp Phục Thiên có chút buồn bực, quả thực, quá vô sỉ. . .

"Có hồi âm, yêu tinh, chờ ta. Lão sư, người giúp con gửi đi nhé." Diệp Phục Thiên rất thản nhiên nói. Có nhạc phụ đại nhân trông coi, hắn nào dám đáp bậy, nếu bộc bạch quá lố. . .

"Được." Hoa Phong Lưu cười rời đi, hình tượng sừng sững trong lòng Diệp Phục Thiên bất giác sụp xuống.

"Đùng, đùng. . ." Bên ngoài có chấn động kịch liệt truyền đến, Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy mặt đất cũng hơi rung động. Sau một lát, hắn thấy có một hình bóng chạy như điên tới, một tiếng vang thật lớn, chân Dư Sinh đạp xuống đất, mặt đất xuất hiện một vết nứt.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệp Phục Thiên thấy Dư Sinh như vậy, đương nhiên biết sự việc xảy ra có nguyên nhân.

"Có thú triều." Dư Sinh hướng về phía Diệp Phục Thiên nói.

Ánh mắt Diệp Phục Thiên đột nhiên trở nên sắc bén. Sử sách ghi chép, trong lịch sử thành Thanh Châu đã phát sinh không ít đợt thú triều, mỗi một đợt thú triều đều mang lại cho thành Thanh Châu tai họa ngập đầu, không biết bao nhiêu người bỏ mạng. Cho đến ba trăm năm trước thiên hạ nhất thống, học cung Thanh Châu được xây dựng dưới chân Thiên Yêu sơn cũng chính là để phòng bị yêu thú. Nhưng may mắn là, ba trăm năm qua, thành Thanh Châu chưa từng xảy ra thú triều, thậm chí rất nhiều người cũng dần dần quên đi.

Thân hình Hoa Phong Lưu lóe lên, cũng hướng về phía bên này, ánh mắt nhìn Dư Sinh: "Dư Sinh, con chắc chắn?"

"Vâng." Dư Sinh nghiêm túc gật đầu: "Hơn nữa, có thể là do người làm, con thấy có cường giả đang sai khiến yêu thú."

"Người làm?" Sắc mặt Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên đều cực kỳ khó coi. Nếu là do người làm, vậy thì đó quả là tội ác tày trời. Nếu bầy thú Thiên Yêu sơn bạo động xuất sơn, không biết sẽ có bao nhiêu người chết thảm.

"Ta thông báo cho học cung Thanh Châu. Phục Thiên, con đi tìm con gái của Tần Soái." Hoa Phong Lưu nói.

Diệp Phục Thiên gật đầu. Trong tay Tần tướng quân nắm giữ quân đoàn Hắc Kỳ Lân, là thần bảo vệ thành Thanh Châu, chống lại ngoại xâm. Nhưng nếu là thú triều bạo phát, tất nhiên phải mượn lực lượng của quân đoàn Hắc Kỳ Lân.

Còn Thành chủ ngược lại chẳng phải bền chắc. Thành chủ là người bên ngoài đến, nhận lệnh từ phủ Đông Hải, không phải gốc gác ở thành Thanh Châu, lúc nào cũng có thể rời đi.

Thân hình Hoa Phong Lưu lóe lên, trực tiếp rời khỏi.

"Chúng ta đi thôi." Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh. Hai người rời khỏi biệt viện, đi đến nơi của kỵ sĩ đoàn thành Thanh Châu.

Đệ tử chính thức và đệ tử ngoại môn ở khu vực khác nhau, Võ Đạo cung và Thuật Pháp cung cũng có nơi tu hành độc lập riêng.

Kỵ sĩ đoàn của Võ Đạo cung cư ngụ ở sườn núi. Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đi tới nơi này lập tức hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Trong số các đệ tử chính thức, hai người họ cực kỳ nổi danh, dù sao lúc học cung Hắc Diễm tới, có quá nhiều người đã chính mắt thấy trận chiến ấy.

"Hai vị có chuyện gì sao?" Có người nhìn thấy hai người, hỏi.

"Ta tìm Tần Y sư tỷ, sư huynh có biết tỷ ấy ở đâu không?" Diệp Phục Thiên hỏi.

"Có việc gấp ư?" Người nọ nhìn về phía Diệp Phục Thiên: "Dù sao ngươi cũng coi như đã rời khỏi học cung Thanh Châu, theo quy củ thì không thể vào bên trong."

"Vô cùng gấp." Diệp Phục Thiên nói.

Người nọ thấy Diệp Phục Thiên hết sức nghiêm túc, không hề giống nói dối, liền nói: "Tần Y đang luyện cưỡi ngựa bắn cung ở thao trường, ngươi đi tìm nàng đi."

"Đa tạ." Diệp Phục Thiên nói, sau đó đi nhanh về phía trước. Có điều vào lúc này, có mấy bóng người đi tới chắn trước mặt bọn họ. Mạc Lam Sơn lạnh như băng nhìn Diệp Phục Thiên: "Hai người này đã rời khỏi học cung Thanh Châu, ai cho phép ngươi để chúng vào?"

"Sư huynh." Người kia có chút xấu hổ.

"Các ngươi có thể đi rồi." Mạc Lam Sơn nhìn về phía hai người Diệp Phục Thiên, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play