"Tiểu tử ngoan, đứa trẻ nhà tiểu Lâm năm nay cũng mười lăm rồi, dáng dấp xinh xắn lắm đấy." Vương đại gia cười hì hì nói.
"Lâm thúc, tiểu Thanh có ở nhà không?" Diệp Phục Thiên dừng lại hỏi chưởng quỹ một tiệm rượu bên đường.
"Không có không có, Phục Thiên, ngươi đã lâu không về nhà, mau mau về thăm đi." Chưởng quỹ run run cười, hung hăng trợn mắt nhìn Vương đại gia.
"Phục Thiên ca ca đã trở về?" Trong tiệm rượu truyền ra một tiếng nói trong trẻo.
"Nha đầu chết tiệt, mau trở về làm việc." Chưởng quỹ thấp giọng mắng. Diệp Phục Thiên chớp mắt cười, tiếp tục đi về phía trước, khoát tay nói: "Tiểu Thanh, hôm nào ta tìm muội chơi nhé."
Sau khi hắn rời đi, Vương đại gia nói với Lâm chưởng quỹ: "Tiểu Lâm à, Phục Thiên là thiếu gia của Diệp gia, tìm nha đầu nhà ngươi chơi đùa, ngươi còn không vui sao?"
"Đại gia, tên tiểu ma đầu đó không đứng đắn, con gái nhà ai chưa từng bị thằng nhóc ấy lừa bằng những lời lẽ đường mật, ta dám sao?" Vẻ mặt Lâm chưởng quỹ đau khổ nói. Con gái nhà nào nhìn trúng tiểu ma đầu này, xác định chắc chắn xui xẻo.
Diệp Phục Thiên không biết những lời bàn tán ấy. Xuyên qua phố, hắn thấy phía trước có một tòa phủ đệ độc lập, trên có khắc chữ "Diệp ".
Bên ngoài phủ có hai gã thủ vệ, bên cạnh có một hình bóng tóc hoa râm hơi khom lưng, ánh mắt đục ngầu nhìn ra bên ngoài. Lúc nhìn thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt đục ngầu đó mới có chút ánh sáng.
"Nghĩa phụ." Diệp Phục Thiên còn chưa tới nơi đã lên tiếng gọi, chạy tới trước cổng phủ: "Nghĩa phụ, tại sao người lại ở đây?"
Vẻ ngoài của ông cũng không già, nhưng bởi vì tóc và dáng người khom khom khiến ông có vẻ già nua khác thường. Ông nở nụ cười với Diệp Phục Thiên: "Cuối năm, nghĩ con cũng sắp về nên ta ở đây đợi. Đúng rồi, tại sao không thấy Dư Sinh?"
"Dư Sinh đến Thiên Yêu sơn rèn luyện rồi." Diệp Phục Thiên đi lên trước, đỡ cánh tay của lão nhân: "Nghĩa phụ, tóc người lại bạc thêm."
"Không sao, không sao, thấy con trưởng thành là tốt rồi. Đối với nghĩa phụ mà nói, đây chính là điều vinh hạnh nhất." Lão nhân tóc trắng lắc đầu cười nói.
"Nghĩa phụ lại nói lung tung rồi." Diệp Phục Thiên nghe nghĩa phụ nói "vinh hạnh", không biết nói gì hơn.
"Lung tung gì chứ, tương lai sẽ có một ngày con hiểu lời nghĩa phụ nói." Lão nhân cười nói: "Đi, về nhà thôi."
"Vâng, về nhà." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng bước đi. Tới một đình viện, hắn thấy Diệp Bách Xuyên, liền nói: "Tiểu tử thối còn biết trở về à, cuối năm lại chạy đi đâu gây họa cho con gái nhà người ta rồi?"
Diệp Phục Thiên sầm mặt, cạn lời: "Cha, con vừa trở về, có thể để con cảm nhận chút tình thương của cha không?"
"Phục Thiên, đừng để ý tới cha con, để mẹ nhìn kỹ một chút nào." Một phu nhân đoan trang xinh đẹp đi đến, chính là mẹ của Diệp Phục Thiên – Diệp Nhu. Cha mẹ hắn cùng họ, nghe nói mẫu thân hắn là người khác xứ, quen biết lúc phụ thân ra ngoài rèn luyện, có hắn rồi mới trở về quê nhà.
"Chà, không biết ai đó trúng số gì mà lại có thê tử hiền lành xinh đẹp thế này." Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Diệp Bách Xuyên, nói.
"Tiểu tử con muốn ăn đòn hả, con có bản lĩnh thì mang về một thê tử hiền lành xinh đẹp như thế cho lão tử xem." Diệp Bách Xuyên đi tới bên cạnh Diệp Nhu, đắc ý nói.
"Là do con không muốn, nếu không. . . việc này đương nhiên dễ như trở bàn tay." Diệp Phục Thiên vô sỉ nói.
"Ca, huynh lại khoác lác rồi." Bên ngoài, một thiếu nữ xinh đẹp nhỏ hơn Diệp Phục Thiên một chút đi tới, cười hì hì nhìn hắn, bên cạnh còn có một phu nhân xinh đẹp. Đây là cô cô của Diệp Phục Thiên - Diệp Dung và con gái của bà là Diệp Tiểu Cầm. Diệp Tiểu Cầm theo họ mẹ.
Phía sau bọn họ còn có hai bóng người, một trung niên dẫn theo một thiếu niên khoảng chừng mười ba tuổi, là thúc thúc của Diệp Phục Thiên - Diệp Đông Lưu và con của ông - Diệp Mặc.
"Thúc, cô cô." Diệp Phục Thiên cất tiếng chào, sau đó cười hì hì nhìn thiếu nữ: "Diệp Tiểu Cầm, muội ngứa hả?"
Diệp Tiểu Cầm hoảng sợ núp phía sau Diệp Dung: "Huynh lại muốn giở trò lưu manh, cữu cữu nhìn kìa."
Đoàn người đều nở nụ cười. Diệp Mặc tiến lên trước: "Phục Thiên ca, bá phụ nói bây giờ tu vi của huynh lợi hại, thật không?"
"Đó là đương nhiên, ca ca của đệ hiện tại là võ pháp kiêm tu, tu vi sắp đến Vinh Diệu cảnh, được người của học cung Thanh Châu sùng bái như mây." Diệp Phục Thiên cười đùa với Diệp Mặc.
Diệp Mặc đầy vẻ khinh bỉ nhìn Diệp Phục Thiên: "Thiếu chút nữa là đệ tin rồi."
"Ta cũng tin." Diệp Tiểu Cầm phụ họa.
"Phục Thiên, chớ mạnh miệng, chừng nào có thể mang về nhà một thê tử xinh đẹp rồi muốn nói gì thì nói. Nha đầu Tình Tuyết của Phong gia nhìn kỹ rất xinh đẹp, thiên phú lại tốt, coi chừng bị người ta bắt cóc mất đó." Diệp Dung mỉm cười nói.
"Tình Tuyết. . ." Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu. Chứng kiến vẻ mặt của hắn, mọi người có chút bừng tỉnh, tiểu tử này có vẻ đã lọt hố rồi, xem ra không theo đuổi được.