Trái tim của Hoa Giải Ngữ đột nhiên run lên như bị thứ gì chạm đến. Khoảnh khắc thiếu niên mỉm cười rời đi vừa rồi lại là vĩnh biệt ư?

"Giải Ngữ, con thích Phục Thiên sao?" Hoa Phong Lưu đột nhiên hỏi.

"A?" Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ khẽ ngưng lại, ngẩng đầu nhìn phụ thân, gương mặt lập tức xuất hiện vẻ ngượng ngùng, vội nói: "Cha à, người đang nói gì vậy, sao con có thể thích hắn chứ."

"Thật sao?" Hoa Phong Lưu cười nhìn Hoa Giải Ngữ: "Qua năm nay con đã mười sáu tuổi rồi, có quyền quyết định cuộc sống của mình. Những việc con từng trải quá ít, vẫn không hiểu rằng có những người, có những việc, một khi đã bỏ lỡ chính là lỡ cả một đời. Ta rất thích tiểu tử Phục Thiên kia, thông minh hiếu học, thiên phú cực cao và rất chăm chỉ, nhìn rất phong lưu kỳ thực lại đa tình, y hệt ta năm đó. Ta tự tin ta sẽ không nhìn lầm, nếu con không thích thì cứ xem như phụ thân chưa nói gì, nếu con không muốn bỏ lỡ như vậy, hãy cho nhau một cơ hội. Mấy ngày này con cứ suy nghĩ thật kỹ, nhân sinh vội vã, đừng khiến bản thân phải hối hận."

Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ ngơ ngác nhìn cha mình. Có những người, một khi đã bỏ lỡ là sẽ mất đi trọn đời sao!

"Con đừng thấy tiểu tử kia suốt ngày vây quanh con thì cho rằng vĩnh viễn sẽ như vậy. Nếu một ngày nào đó con đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời nó, tự nhiên sẽ có một nữ nhân ưu tú khác xuất hiện. Giữa hai người các con ngay cả quan hệ yêu đương cũng chưa từng chắc chắn, đừng hy vọng rằng thứ tình cảm này sẽ vững chắc." Hoa Phong Lưu cười rời khỏi, để lại Hoa Giải Ngữ một mình ngây người ở đó. Tâm tư của thiếu nữ lần đầu tiên bị xúc động, cảm giác mông lung đó rốt cuộc là tình cảm gì?

Khi Diệp Phục Thiên luôn ở bên cạnh, nàng thường cảm thấy phiền phức. Khi hắn bỗng nhiên đi mất, nàng lại giống hệt phụ thân, có chút không quen. Nàng nghĩ đến lời của phụ thân, khả năng về sau vĩnh viễn sẽ không gặp nhau nữa, trái tim thiếu nữ càng có thêm một sự hoảng loạn mơ hồ, như đang lo sợ sẽ vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.

Thành Thanh Châu chính là một đảo thành, tọa lạc giữa Đông Hải, bốn bề là biển.

Lúc này, trên biển rộng mênh mông, có một con thuyền to lớn đang giương buồm tiến về phía thành Thanh Châu.

Trên boong thuyền, có rất nhiều bóng người, trong đó có một đoàn người khoác áo giáp, là một đám kỵ sĩ. Còn có ba bóng người đứng sát mép thuyền, một trung niên cùng với hai thanh niên nam nữ.

Trung niên có tướng mạo uy nghiêm, khí thế phi phàm. Bên cạnh ông ta là một thanh niên tướng mạo anh tuấn, trong ánh mắt lộ ra vài phần tà khí. Nữ tử có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng vóc người lại cực kỳ gợi cảm, làm người ta mê muội.

"Đây chính là thành Thanh Châu?" Thanh niên nhìn về phía trước, bình thản nói.

"Đúng, thành Thanh Châu là một đảo thành trong Đông Hải. Đảo thành ở Đông Hải không ít nên cũng khó thấy được, có thể trước đây ngươi chưa nghe nói tới." Trung niên gật đầu nói.

"Nếu người không nói, thực sự đúng là chưa hề nghe qua. Chỉ là, nhân vật tuyệt thế như ông ấy thực sự xuất thân từ nơi xó xỉnh thế này?" Thanh niên lắc đầu nói, có vẻ không thể tin được. Dù cho hắn từ trước đến nay kiêu căng, nhưng lúc nói đến "ông ấy", trong lòng vẫn không thể nào kiềm nổi sự kích động.

"Tin tức hẳn không sai, chúng ta có thể tìm được vài vết tích trong lịch sử phủ Đông Hải, chỉ là không biết ông ấy rốt cuộc có lưu lại thứ gì ở thành Thanh Châu hay không." Trung niên nói.

"Hy vọng không uổng phí chuyến này." Thanh niên nở một nụ cười. Thực sự rất khó tưởng tượng, nhân vật nổi bật nhất Đông phương Thần Châu trăm ngàn năm qua lại đến từ một đảo thành.

Diệp Thanh Đế - truyền thuyết của Đông phương Thần Châu, cùng Đông Hoàng Đại Đế thống trị Đông phương Thần Châu ba trăm năm. Mười lăm năm trước, ông bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết đến nay vẫn là một bí ẩn, không người nào dám điều tra. Ba chữ Diệp Thanh Đế đã trở thành cấm kỵ. Gần đây lại phát hiện được ông đã từng lưu lại vài vết tích ở phủ Đông Hải, chứng minh ông đến từ phủ Đông Hải, hơn nữa phương hướng cuối cùng chính là thành Thanh Châu – một trong những đảo thành của Đông Hải.

Thuyền chạy rất nhanh, dần dần tới gần bờ, thành Thanh Châu chầm chậm phóng to trong tầm mắt.

Bên bờ biển, có rất nhiều nhân vật lớn đang cùng đợi, có cả thành chủ và các nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội, vẻ mặt cung kính khác thường.

. . .

Thành Thanh Châu không biết những nhân vật lớn sắp đến, Diệp Phục Thiên cũng không biết.

Đi trên con phố quen thuộc, Diệp phủ dần dần hiện ra trước mắt. Bước đi của hắn ung dung, có chút nhớ nhà.

"Phục Thiên về rồi kìa." Một đại nương bán bánh nướng trên phố hô lên.

"Chào Xa đại nương." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười, gọi lớn về phía hai lão nhân gia đang đánh cờ gần đó: "Vương đại gia, Vân gia gia."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play