"Tiền bối, ta không biết hắn là đệ tử của người." Thạch Trung hét lên, giọng nói của hắn có chút khàn khàn, tựa như yết hầu bị sức mạnh vô hình bóp chặt.
"Bây giờ ngươi biết rồi đó." Mái tóc đen của Hoa Phong Lưu bay phấp phới, ánh sáng màu trắng trong đôi mắt ấy càng thêm yêu dị đáng sợ. Ông nâng bàn tay lên, ngay lập tức cơ thể Thạch Trung mạnh mẽ đập xuống mặt đất, tảng đá nổ tung, mặt đất xuất hiện vết nứt.
Cường giả xung quanh nhao nhao lùi lại. Dưới ánh nhìn chấn động của mọi người, thân thể của Thạch Trung không ngừng bay lên rồi lại bị nện xuống, tiếng nổ lớn vang vọng trên bầu trời học cung Thanh Châu, trộn lẫn với tiếng kêu thảm thiết của ai đó. Một khu vực trên mặt đất hoàn toàn bị phá hủy, ai nấy cũng sợ mất mật. Đây chính là cung chủ đó, bị hành hạ thảm thương như vậy mà không có chút sức chống đỡ.
Một lúc lâu sau, tiếng "uỳnh uỳnh" cuối cùng cũng dừng lại, mặt đất cũng ngừng rung. Hoa Phong Lưu thu tay lại, ánh mắt khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn những cường giả học cung Thanh Châu đang đờ người ra, thản nhiên nói: "Tính khí không tốt lắm, thứ lỗi."
Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt, nhìn hình bóng áo trắng phía trước, có chút không dám tin lão sư nho nhã ôn hòa lại bạo lực như thế. Có điều. . . thực sự là đẹp trai quá mức!
Các nhân vật lớn khác của học cung Thanh Châu chỉ đành cười khổ. Các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong nói: "Tiền bối, chuyện này thật sự do học cung Thanh Châu không đúng, về sau chắc chắn sẽ bù đắp cho Phục Thiên."
"Không có sau đó, học cung Thanh Châu không xứng dạy nó." Giọng nói của hình bóng áo trắng ấy vẫn thản nhiên. Lãnh Thanh Phong hết lời chống đỡ. Hoàn toàn chính xác, Diệp Phục Thiên có ông làm lão sư, đương nhiên không cần những người khác ở học cung Thanh Châu dạy. Có điều, trong lòng họ cũng yên tâm hơn. Nếu là đệ tử của ông, chí ít hắn sẽ không vì ghi hận trong lòng mà đối đầu với học cung Thanh Châu.
Chỉ là, Hoa Phong Lưu nhận Diệp Phục Thiên làm đệ tử lúc nào?
Ánh mắt Lãnh Thanh Phong rơi trên dung nhan anh tuấn của Diệp Phục Thiên, chợt đổi, đột nhiên nhớ lại một chuyện nhỏ. Trước kỳ thi Hương, Thiên Yêu sơn có rồng xuất hiện, lúc ấy có một vị thiếu niên lá gan cực lớn, bị Long Vận công kích ngất đi, sau lại được Hoa Phong Lưu đưa đi. Chẳng qua lúc đó sắc trời đã tối, sức chú ý đều dồn về Long Vận, khi bọn họ chú ý đến thiếu niên, thiếu niên kia đã bị sấm sét bao phủ rồi ngất đi, lại được Hoa Phong Lưu đưa đi ngay sau đó.
Chuyện này đã qua mấy tháng, vốn đã dần dần rơi vào quên lãng, mãi đến khi Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên cùng xuất hiện ở nơi này mới khiến hắn nhớ tới. Thì ra, Diệp Phục Thiên chính là thiếu niên bị Long Vận công kích.
"Đi thôi." Hoa Phong Lưu xoay người nói với Diệp Phục Thiên.
"Vâng." Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó cùng Hoa Giải Ngữ và Dư Sinh theo sau Hoa Phong Lưu.
"Lão sư, vừa rồi người đẹp trai lắm đó nha. Đó là võ kỹ hay pháp thuật, vì sao con chưa bao giờ nghe đến?" Diệp Phục Thiên hỏi ở phía sau Hoa Phong Lưu.
"Về sau con sẽ biết." Hoa Phong Lưu quay đầu lại cười cười.
Diệp Phục Thiên vẫn hiếu kỳ, ánh mắt hắn nhìn về phía Hoa Giải Ngữ bên cạnh: "Yêu tinh, nàng nói cho ta biết nhé?"
Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói sao?"
"Ủa. . ." Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ, thở dài: "Trước đó nàng đứng phía trước ta, ta còn tưởng rằng nàng thích ta chứ."
Nụ cười của Hoa Giải Ngữ đông lại, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Phục Thiên rồi bước nhanh đuổi theo phụ thân.
Phía sau, Dư Sinh mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Diệp Phục Thiên. Đùa giỡn với nữ nhi của lão sư ngay trước mặt lão sư, đây rốt cuộc là lão sư hay là nhạc phụ nhỉ?
Diệp Phục Thiên theo Hoa Phong Lưu rời đi, trong lòng mọi người ở học cung Thanh Châu vẫn khó có thể bình tĩnh lại.
Sợ rằng, bọn họ khó mà quên được hình bóng quật cường ấy. Kỳ thi Hương phải chịu đối xử không công bằng, học cung hạ lệnh cấm nghiêm phạt, hai người họ cũng không nói gì. Ngay lúc học cung Hắc Diễm cường thế đến sỉ nhục học cung Thanh Châu, chính hai người họ đã bước ra cứu vớt thể diện của học cung, hào quang bắn ra bốn phía. Dù được các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu tán thưởng, họ vẫn dứt khoát lựa chọn rời đi.
Mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên có quan hệ thế nào, nhưng chẳng biết tại sao, họ lại không hận Diệp Phục Thiên như trước kia. Trong quá khứ, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phục Thiên ở bên Hoa Giải Ngữ là một sự sỉ nhục đối với nữ thần, nhưng bây giờ, trong đám đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu, trừ hắn ra, còn ai có tư cách sánh vai cùng Hoa Giải Ngữ?
Đương nhiên, nỗi hận của Mộ Dung Thu đối với Diệp Phục Thiên càng thêm mãnh liệt.