"Đương nhiên." Thạch Trung lạnh lùng nói: "Diệp Phục Thiên phản bội học cung Thanh Châu, lại có thiên phú phi phàm, nếu ôm hận trong lòng mà đi đến học cung Hắc Diễm, tất thành tai họa, vì vậy. . . phải phế bỏ, chấm dứt hậu hoạ."

Hoa Giải Ngữ nghe lời nói như đạo lý hiển nhiên của Thạch Trung, ý cười trên mặt càng thêm đậm, tựa hồ lộ ra vài phần châm chọc. Phải phế bỏ sao?

"Vậy thì, ta đã cho ông cơ hội rồi." Hoa Giải Ngữ nhẹ giọng nói như đang thì thầm. Trong khoảnh khắc giọng nói của nàng rơi xuống, hoa tuyết bay phất phơ trong gió trở nên cuồng loạn, gào thét thổi qua gương mặt của mọi người, mang theo hàn ý lạnh lẽo thấu xương. Một luồng khí vô hình ào tới, vẫn là một bầu trời gió tuyết, nhưng chẳng biết tại sao, tất cả mọi người đều cảm giác đất trời hình như đang ngày càng lạnh băng.

"Ngươi muốn phế ai?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong không gian. Xa xa, trên con đường cổ thụ trắng xóa hai bên, một bóng dáng đang chậm rãi đi tới.

Người ấy mặc trường bào trắng bằng da cừu, hình như sợ lạnh, mái tóc dài đen nhánh tùy ý tung bay trên vai.

Đây là một người đàn ông trung niên vô cùng anh tuấn, có dáng vẻ của một thư sinh, bước chân khá chậm nhưng dường như mỗi bước đều ẩn chứa một luồng ma lực, thu hút ánh mắt của mọi người.

Những bước chân nhìn có vẻ chậm rãi ấy chỉ trong chốc lát đã tiến đến trước mặt đám người. Ở khoảng cách gần hơn, mọi người nhìn cũng rõ ràng hơn.

"Mạch thượng nhân như ngọc, quân tử thế vô song." Không ít người thầm thán phục trong lòng, rất hiếm khi có thể thấy được một nam nhân tuấn tú như vậy. Bất luận là tướng mạo hay khí chất, nếu trẻ lại vài tuổi, không biết sẽ khiến biết bao nữ nhân phải đắm chìm.

"Tiền bối." Các cung chủ học cung Thanh Châu tôn kính cất tiếng gọi. Sắc mặt Thạch Trung hơi thay đổi, thầm nghĩ vì sao ông ấy lại xuất hiện ở đây?

Các đệ tử học cung Thanh Châu run lên trong lòng. Các cung chủ học cung Thanh Châu lại xưng với vị trung niên anh tuấn này là tiền bối, vậy ông ấy rốt cuộc là người phương nào?

"Phụ thân." Hoa Giải Ngữ nhẹ giọng gọi, mọi người lập tức bừng tỉnh. Cuối cùng họ cũng hiểu vì sao Hoa Giải Ngữ có địa vị cao ở học cung Thanh Châu, bởi vì các cung chủ đều phải xưng với phụ thân của nàng một tiếng tiền bối.

Người cha tuấn tú hào hoa như vậy, thảo nào Hoa Giải Ngữ lại có được dung nhan hoàn mỹ đến thế.

"Ừm." Hoa Phong Lưu nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thạch Trung, lãnh đạm nói: "Ta đang hỏi ngươi."

"Tiền bối, ta không nói lời đó với Giải Ngữ, nếu có chỗ bất kính, mong tiền bối thứ tội." Thạch Trung khách khí nói.

"Ta biết." Hoa Phong Lưu thản nhiên nói. Thạch Trung đương nhiên không dám uy hiếp Hoa Giải Ngữ. Ánh mắt của ông chậm rãi chuyển qua, rơi trên người Diệp Phục Thiên, nói: "Như vậy, ngươi muốn phế hắn sao?"

Thạch Trung gật đầu, chỉ vào Diệp Phục Thiên, nói: "Tiền bối, người này là đệ tử ngoại môn của học cung Thanh Châu, bây giờ lại muốn phản bội học cung, đi theo địch. Để đề phòng tai họa xảy ra, ta không thể làm gì khác hơn là phế bỏ tu vi của hắn, chỉ là Giải Ngữ lại ra ngăn cản."

"Phải không?" Ánh mắt Hoa Phong Lưu rơi trên người Diệp Phục Thiên.

"Lão sư." Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu. Nếu lão sư đã xuất hiện, chắc hẳn đã biết chuyện rồi.

"Lão sư?" Thạch Trung nghe Diệp Phục Thiên xưng hô, trong lòng chợt run lên, sắc mặt trong chớp mắt trở nên tái nhợt, vô cùng khó coi.

Diệp Phục Thiên lại là đệ tử của ông ấy. Ông ấy xuất hiện ở đây căn bản không phải vì Hoa Giải Ngữ, mà là vì Diệp Phục Thiên.

Thạch Trung chỉ cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh rợn gáy, mồ hôi lạnh túa ra cả người, dường như nhiệt độ xung quanh cũng đang không ngừng giảm xuống. Với cảnh giới của hắn, hắn thực sự cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.

"Đệ tử của ta chiến đấu vì học cung Thanh Châu, vậy mà ngươi lại muốn phế hắn?" Giọng nói của Hoa Phong Lưu vẫn rất bình thản, như không mang theo một chút tức giận nào. Ông đạp tuyết trắng đi về phía trước mấy bước, ánh mắt nhìn Thạch Trung. Giờ khắc này, thân thể Thạch Trung có chút run rẩy.

"Cung chủ Thổ Hành cung uy phong quá nhỉ."

Hoa Phong Lưu nhàn nhạt nói, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên trở nên yêu dị, có tia sáng đáng sợ bắn ra từ ánh mắt ấy. Mái tóc dài tung bay theo gió, lấy thân thể ông làm trung tâm, trời đất như sắp nổi lên một cơn bão táp đáng sợ, một luồng gió hàn băng kinh người chợt vọt về phía Thạch Trung như muốn chôn vùi cơ thể hắn.

Đôi chân của Thạch Trung mạnh mẽ đạp xuống mặt đất, thân thể bay lên trời, linh khí thuộc tính Thổ trong trời đất bùng nổ, chớp mắt hóa thành một bức tường che trước người hắn.

"Uỳnh!" Một tiếng vang thật lớn, bức tường trực tiếp nát bấy. Bàn tay của Hoa Phong Lưu vươn về phía Thạch Trung, ngay sau đó một bàn tay vô hình xuất hiện, trực tiếp khống chế cơ thể Thạch Trung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play