Đương nhiên, ngoài Diệp Phục Thiên, Dư Sinh cũng khiến mọi người nhận thức được hắn yêu nghiệt đến mức nào. Nếu Mộ Dung Thu đứng trước mặt hắn thì cũng chẳng là cái gì cả.

Không khí cuối thu hơi se lạnh, như sẵn sàng đón chờ mùa đông sắp đến.

Vài ngày sau, nhiều tin tức từ học cung Thanh Châu nhanh chóng truyền ra. Mộ Dung Thu và Hoa Giải Ngữ đều trở thành đệ tử chính thức, hơn nữa còn được các cung chủ để mắt tới. Dư Sinh cũng vậy, nghe nói vài vị tiền bối của Võ Đạo cung và cung chủ Kim Hành cung thậm chí đã cãi nhau một trận, họ đều muốn chiêu mộ nhân vật yêu nghiệt ấy về phía mình để đích thân dạy dỗ.

Đãi ngộ đó khiến vô số đệ tử ngoại môn ngưỡng mộ, quả nhiên người có biểu hiện sáng chói nhất kỳ thi Hương sẽ được các nhân vật lớn của học cung chào đón.

Ngoài ra, các học viên lọt vào danh sách giáp bảng bắt đầu tiến vào tầng hai của tàng thư các để khám phá sự lợi hại của pháp thuật và công pháp võ đạo.

Tuy nhiên, Diệp Phục Thiên – nhân vật truyền kỳ vì hành động theo cảm tính nên bị đá khỏi giáp bảng lại không hề may mắn. Nghe nói các nhân vật lớn của học cung cực kỳ không hài lòng vì hành động không phép tắc của hắn, chuẩn bị trừng phạt hắn.

Sự thật thì lúc đó Dư Sinh cũng đứng ra, nhưng nhiều tiền bối muốn giành người, ai dám phạt Dư Sinh? Lỗi sai của Dư Sinh đều đổ hết lên đầu Diệp Phục Thiên, chỉ có thể nói rằng hắn quá xui xẻo.

Mấy ngày nay, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đều đang tu hành, không hề để ý đến tin tức bên ngoài.

Hôm nay có tiết dạy của Tần Y sư tỷ, Diệp Phục Thiên chuẩn bị tinh thần làm một học viên chăm chỉ, cuối cùng đã có cơ hội đến giảng đường của Tần Y.

Nhưng khi Diệp Phục Thiên đến giảng đường, hắn phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút cổ quái. Tên này đến thật đúng lúc, kết quả trừng phạt vừa ban xuống thì hắn đã có mặt rồi.

Tần Y thấy Diệp Phục Thiên xuất hiện, đôi mắt đẹp cũng ngưng lại, ẩn chứa sự tức giận.

"Ta biết ta rất đẹp trai, cho nên mọi người không cần nhìn ta như thế." Diệp Phục Thiên nói. Mọi người đều trợn mắt, quả nhiên tên này vẫn trung thành với con đường vô sỉ.

Tần Y bước đến trước mặt Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp của nàng có chút thất vọng, nói: "Diệp Phục Thiên, học cung đã tuyên bố cấm ngươi ra vào giảng đường, nhưng ngươi đừng lo, ta sẽ phản ánh lại với học cung, ta tin rằng quyết định này sẽ sớm bị hủy bỏ thôi."

Khi Tần Y biết được tin này, nàng cực kỳ không vui. Thiên phú của Diệp Phục Thiên ai cũng thấy, cho dù hắn có chút lỗ mãng với sư trưởng, nhưng lẽ nào kỳ thi Hương tuyệt đối công bằng sao? Tại sao lại đưa ra quyết định trừng phạt như thế với Phục Thiên.

Nàng còn có vài lời chưa nói, học cung không những cấm Diệp Phục Thiên ra vào giảng đường, mà còn quyết định quan sát hắn. Có nghĩa là Diệp Phục Thiên vẫn có khả năng bị đuổi khỏi học cung vì chuyện xảy ra trong kỳ thi Hương.

Đó chính là nguyên nhân ai ai cũng nhìn Diệp Phục Thiên bằng ánh mắt cổ quái. Một người vừa chứng minh bản thân không phải phế vật mà còn là thiên tài võ pháp kiêm tu, nhưng vẫn không thoát khỏi số phận có khả năng bị đuổi khỏi học cung. Còn có thể nói gì được đây. . . chỉ có thể nói đó là cái giá của tuổi trẻ bồng bột.

Có điều, họ cũng thấy kỳ lạ, theo lẽ thường thì không nên như vậy, dù gì thì thiên phú Diệp Phục Thiên thể hiện ở kỳ thi Hương vô cùng xuất sắc.

Sắc mặt Diệp Phục Thiên biến đổi, dường như hắn đang cảm thấy rất uất ức.

"Ừm." Diệp Phục Thiên gật đầu, bước lên ôm nhẹ Tần Y.

"Hắn đang làm gì vậy?" Mọi người ngây ra, tên khốn đó đang làm cái quái gì vậy? Hắn dám ôm. . .

Tần Y trợn mắt, không phải chứ?

Nàng chỉ nói Diệp Phục Thiên bị cấm lên lớp thôi mà? Chẳng qua là nghỉ vài buổi, có cần phản ứng mạnh như vậy không?

Cơ thể nhanh chóng lùi về sau vài bước, gương mặt Tần Y chợt đỏ lên. Biểu cảm của nàng từ đồng tình chuyển thành phẫn nộ như đã nghĩ thông điều gì đó, dữ dằn trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên, gằn lên từng chữ: "Diệp! Phục! Thiên!"

"Sư tỷ à, ta chợt nhớ mình còn có việc. Ta đi trước nhé." Diệp Phục Thiên xoay người rời đi, tốc độ và lời nói đều cực kỳ nhanh, không hề có sự nản chí như lúc nãy.

"Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nữa!" Tần Y nhìn bóng lưng ấy hét lên.

Nhiều nam sinh trên giảng đường cũng đứng dậy, đến bây giờ vẫn đang ngơ ngác.

"Hắn dám, hắn dám. . . khốn kiếp!" Có người phẫn nộ hét.

Nữ thần trong lòng họ mà Diệp Phục Thiên cũng dám ôm ư?

"Học cung trừng phạt hắn quá nhẹ, đáng lẽ nên trực tiếp đuổi hắn luôn."

"Đúng, đáng lẽ nên đuổi luôn, vĩnh viễn không được vào học cung nửa bước." Mọi người căm phẫn sôi sục, nữ thần Tần sư tỷ của họ lại bị đùa bỡn rồi!

Dư Sinh và Diệp Phục Thiên đi trên hành lang học cung. Dư Sinh nói: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play