"Trước đây ngươi rõ ràng chỉ ở tầng một, ngươi tu luyện từ lúc nào mà đạt được cảnh giới hiện tại?" Tần Y hỏi, nàng vẫn không nghĩ ra vấn đề này.

"Lần trước sau khi cá cược với sư tỷ, ta liền có ý chí chiến đấu vô cùng sung mãn, từ tầng một nhảy vọt một phát tới cảnh giới hiện tại đó." Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y nói: "Sư tỷ, tỷ sẽ không quên chuyện tỷ đã hứa với ta chứ?"

Tần Y trợn mắt nhìn Diệp Phục Thiên. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ai mà tin? Đúng là nói năng bậy bạ.

Còn về chuyện nàng đã hứa. . . Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Ta có hứa với ngươi cái gì sao?"

"Ủa. . ." Lần này đến lượt Diệp Phục Thiên trợn tròn mắt nhìn dáng người quyến rũ phía trước, vẻ mặt đầy đau khổ nói: "Sư tỷ đã nói, chỉ cần ta vượt qua kỳ thi Hương thì ta muốn làm gì cũng được mà. . ."

"Có không đó? Sao ta không nhớ!" Tần Y lộ vẻ nghi hoặc, sau đó còn nhìn về phía một học viên từng ở trong giảng đường hôm đó đang đứng cách không xa, hỏi: "Ta có hứa với hắn cái gì không?"

Người nọ sững sờ một chút, lập tức nghiêm túc nói: "Không có, đương nhiên là không có."

Nói xong, hắn có chút hả hê liếc nhìn Diệp Phục Thiên. Tên vô sỉ này dám đùa giỡn nữ thần sư tỷ, nằm mơ đi. . .

"Ngươi, được lắm. . ." Diệp Phục Thiên cười tủm tỉm nhìn người vừa nói, gọi: "Dư Sinh."

Tiếng gọi vừa vang lên, học viên kia đã nhấc chân chạy như điên, tốc độ nhanh đến kinh người. Động một chút là gọi Dư Sinh, đừng đùa như vậy chứ. . .

Diệp Phục Thiên lại uất ức nhìn Tần Y, nói: "Sư tỷ, tỷ không nên đối nhân xử thế như vậy đâu!"

Tần Y lộ ra vẻ đắc ý, cười nói: "Chẳng phải là học từ ngươi sao?"

Thì ra thỉnh thoảng vô sỉ một lần, cảm giác cũng rất thoải mái!

"Sư tỷ hiểu lầm ta quá rồi." Diệp Phục Thiên nghiến răng nói, nhìn dáng vẻ xinh đẹp trước mắt, xem ra ý tưởng to gan của hắn cứ thế mà tan thành mây khói.

"Đang nói chuyện gì thế?" Lúc này, một giọng nói từ xa vọng lại. Ánh mắt hai người chuyển qua, đồng thời nhìn về phía bóng người đang đi tới. Đôi mắt Diệp Phục Thiên hiện lên vẻ tôn kính, lễ phép nói: "Tướng quân."

"Cha." Tần Y lộ ra vẻ dí dỏm, vẻ đẹp đơn thuần của thiếu nữ mười bảy tuổi càng thêm nhuần nhuyễn, khiến Diệp Phục Thiên ngẩn người. Thì ra nữ thần sư tỷ còn có một phương diện như thế.

"Con lại ức hiếp sư đệ sao?" Tần Soái xoa đầu Tần Y, sau đó nhẹ nhàng gõ đầu Diệp Phục Thiên, nói: "Hôm nay ngươi biểu hiện rất tốt."

"Đa tạ Tần tướng quân." Diệp Phục Thiên đương nhiên biết Tần Soái, ở thành Thanh Châu không ai không biết đến vị tướng quân này.

"Ngươi là Dư Sinh?" Ánh mắt Tần Soái lướt qua người bên cạnh Diệp Phục Thiên. Dư Sinh gật đầu: "Vâng ạ."

"Dư Sinh, tuy ngươi có thiên phú pháp sư rất mạnh, nhưng ngươi là chiến sĩ trời sinh, nhất định không nên đi theo con đường pháp sư." Tần Soái nghiêm túc nói. Ông rất tán thưởng thiếu niên trước mắt, chưa bao giờ thấy người nào có thiên phú chiến sĩ như vậy. Chắc chắn năm sau, hắn sẽ là chiến thần của thành Thanh Châu.

Dư Sinh gật đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ điều ấy.

"Nếu một ngày kia ngươi muốn trở thành kỵ sĩ, quân đoàn kỵ sĩ Hắc Kỳ Lân luôn hoan nghênh ngươi." Tần Soái nghiêm túc nói. Dư Sinh sửng sốt một chút, ngay cả Diệp Phục Thiên cũng lộ vẻ kinh ngạc. Dư Sinh mới mười lăm tuổi mà Tần Soái đã đích thân ngỏ lời, có thể thấy ông tán thưởng Dư Sinh đến mức nào.

"Vâng." Dư Sinh cũng nghiêm túc gật đầu.

"Đi thôi." Tần Soái đưa Tần Y rời đi. Nàng quay đầu lại nhìn Diệp Phục Thiên cười, lộ vẻ đắc ý.

"Ai da, sư tỷ thay đổi rồi." Diệp Phục Thiên thở dài, buồn quá đi, rõ ràng đã nói muốn làm gì cũng được mà!

Diệp Phục Thiên nhấc bước đi đến khán đài, Diệp Bách Xuyên đang chỉ hắn rồi nói với người bên cạnh: "Đây là con trai ta, nó không thích ganh đua nên không lọt vào giáp bảng."

"Ta biết, hắn đã rất mạnh rồi." Người bên cạnh nói, ông ta đã nói mấy trăm lần đó là con của ông ta rồi.

"Ai da, vẫn còn kém xa ta." Diệp Bách Xuyên thở dài. Diệp Phục Thiên bỗng muốn xoay người rời đi ngay, nhìn cha nói: "Con trai người bị đả kích lớn như vậy, lẽ nào lúc này cha không an ủi trái tim tổn thương của con sao?"

Diệp Bách Xuyên nhìn Diệp Phục Thiên một cách kỳ quái, nói: "Đả kích cỏn con ấy mà cũng gọi là chuyện lớn sao?"

Diệp Phục Thiên đỡ trán, nói: "Người trở về đi, con không tiễn."

Nói xong hắn liền xoay người đi ngay. Ngoài cảm giác gia môn bất hạnh còn có thể nói gì đây, đầu thai cũng phải có kỹ thuật đó trời ạ!

Trận phong ba trong kỳ thi Hương đã kết thúc, mọi người dần dần tản đi, trả lại cho diễn võ trường sự yên tĩnh thường ngày.

Tuy nhiên, nội tâm của nhiều người không hồi phục nhanh như vậy. Kỳ thi Hương lần này, Diệp Phục Thiên quá chói lọi, một bước chuyển mình từ phế vật huyền thoại thành thiên tài võ pháp kiêm tu, hơn nữa thiên phú võ pháp đều là thiên phẩm. Điều càng khiến người khác đố kỵ là hắn và Hoa Giải Ngữ dường như có một mối quan hệ mơ hồ, không rõ ràng. Có thể nói, nếu Diệp Phục Thiên không gây mâu thuẫn với sư trưởng vì Dư Sinh, thì kỳ thi Hương lần này coi như quá mỹ mãn với hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play