Hắn rõ ràng cực kỳ thông minh, nhưng lúc này sao lại hồ đồ như vậy.

Trên diễn võ trường, các đệ tử ngoại môn xôn xao nhìn về phía Diệp Phục Thiên, thấp giọng bàn tán. Riêng Mộ Dung Thu, sắc mặt hắn vẫn thờ ơ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đối phương.

Mọi người trên khán đài cũng lộ vẻ kinh ngạc. Dù cảm thấy có chút đáng tiếc cho Dư Sinh, họ không ngờ lại có đệ tử dám đứng ra chất vấn ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.

"Câm miệng! Ngươi có biết mình đang làm gì không?" Vị trưởng lão bên cạnh pháp trận quát khẽ. Ông rất tán thưởng Diệp Phục Thiên, chính vì thế mới muốn ngăn hắn hành động lỗ mãng. Tuổi trẻ khinh cuồng cũng phải có chừng mực.

Diệp Phục Thiên đương nhiên biết mình đang làm gì. Hắn cũng hiểu hành động này chẳng có ý nghĩa gì, không hề lý trí, nhưng hắn vẫn muốn đứng ra. Nếu là chuyện của bản thân, hắn có thể chẳng màng, nhưng đây là vinh quang vốn thuộc về Dư Sinh, cớ sao lại bị tước đoạt chỉ vì một lần phán quyết tùy tiện?

Giáp bảng tính điểm tổng hợp, đúng như những gì hắn nói, Dư Sinh không hề yếu thế, tại sao lại thua Mộ Dung Thu?

Vị trí thứ nhất và thứ hai tuy chênh lệch không lớn, nhưng đối với Diệp Phục Thiên, vinh quang đầu bảng vốn nên thuộc về Dư Sinh. Dựa vào đâu mà bị tước đoạt?

"Ta biết, nhưng ta không phục." Đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ quật cường. Hắn chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. Dù bị người khác sỉ nhục, hắn đều có thể xem nhẹ, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn thứ thuộc về Dư Sinh bị tước đoạt một cách hờ hững.

"Phục Thiên." Bàn tay Dư Sinh đặt lên vai Diệp Phục Thiên, lắc đầu.

Diệp Phục Thiên nhìn hắn, cũng nghiêm túc lắc đầu đáp lại.

"Tiếp tục tuyên bố, gạch tên hắn đi." Thạch Trung lạnh lùng nói. Danh sách này có thể gây tranh cãi, nhưng cũng chẳng phải việc lớn, dù sao biểu hiện của Mộ Dung Thu cũng đủ xuất sắc. Thế nhưng, hắn không ngờ Diệp Phục Thiên lại dám đứng ra chất vấn trước mặt mọi người.

Người tuyên bố danh sách gật đầu, liếc qua cái tên ở vị trí thứ ba rồi bỏ qua, nói: "Giáp bảng đệ tam, Hoa Giải Ngữ."

Dù không tham gia luận chiến, nhưng Hoa Giải Ngữ thi văn đệ nhị, thiên phú cực kỳ xuất chúng, tu vi Quy Nhất cảnh, hạng ba thi Hương là điều không ai thắc mắc. Đương nhiên, mọi người mơ hồ đoán ra, vị trí kia vốn thuộc về thiếu niên quật cường ấy.

"Ta vẫn không phục." Giọng Diệp Phục Thiên vẫn vang lên, nhưng người tuyên bố danh sách vẫn tiếp tục đọc tên.

Thế là kỳ thi Hương lần này xuất hiện một tình huống chưa từng có tiền lệ, khi tuyên bố giáp bảng, một giọng nói quật cường cứ liên tục vang vọng khắp diễn võ trường.

Dư Sinh nhìn bóng lưng gầy gò ấy, hai tay nắm chặt, đôi mắt kiên nghị có chút ửng đỏ.

"Đùng!" Một tiếng động vang lên, Dư Sinh bước ra. Không ai có thể xúc phạm tôn nghiêm của thiếu niên phía trước, kể cả học cung Thanh Châu!

"Đùng. . ." Diễn võ trường lại vang lên những tiếng bước chân rung động, Dư Sinh từng bước tiến về phía trước.

"Hắn muốn làm gì?" Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Dư Sinh. Hai người này muốn khiêu chiến uy nghiêm của học cung Thanh Châu hay sao?

Kết quả thi Hương đã công bố, quyết định của hai vị cung chủ đương nhiên không thể bị phủ quyết. Lẽ nào bọn họ muốn thay đổi kết quả? Trừ phi điên rồi mới làm vậy.

"Dư Sinh, cậu trở về đi." Diệp Phục Thiên dường như cảm nhận được sự phẫn nộ của Dư Sinh, mơ hồ đoán được hắn định làm gì nên vội gọi lại. Nhưng lần này, Dư Sinh không nghe hắn.

Giáp bảng vẫn tiếp tục được tuyên bố, nhưng Dư Sinh đã đứng giữa diễn võ trường, cắt ngang tất cả, khiến sắc mặt của nhiều vị sư trưởng học cung Thanh Châu trở nên vô cùng khó coi. Diệp Phục Thiên gây rối đã khiến học cung mất mặt, nhưng niệm tình hắn còn nhỏ tuổi, học cung không thèm chấp. Bây giờ Dư Sinh lại bước ra.

"Dư Sinh, lui ngay!" Các chủ Kiếm các Lãnh Thanh Phong đích thân lên tiếng. Thực tế, ông muốn để Dư Sinh đứng đầu giáp bảng, nhưng Thạch Trung lại kiên quyết chọn Mộ Dung Thu. Ông đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà làm Thạch Trung mất mặt, nào ngờ hai thiếu niên này lại cứng đầu đến thế.

"Ta muốn khiêu chiến Mộ Dung Thu." Dư Sinh ngước mắt nhìn Lãnh Thanh Phong, lạnh lùng nói.

"Hỗn xược! Thi Hương đã kết thúc, chẳng lẽ ngươi muốn giở trò? Trong mắt ngươi còn có quy củ hay không? Mau lui xuống cho ta!" Thạch Trung đứng bật dậy, lớn tiếng quát mắng.

Dư Sinh ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào các nhân vật lớn của học cung Thanh Châu. Một luồng sức mạnh cuồng bạo mơ hồ lan tỏa từ người hắn. Cảm nhận được luồng khí tức này, sắc mặt Diệp Phục Thiên chợt biến đổi, hắn quát lên: "Dư Sinh, quay lại đây!"

Nghĩa phụ đã dặn, không thể để người khác biết được thiên phú thực sự của Dư Sinh mạnh đến nhường nào.

"Không!" Giọng Dư Sinh trở nên trầm thấp, quanh người hắn có một luồng khí đáng sợ bao bọc. Ánh sáng vàng rực lấp lánh như phủ thêm một lớp áo giáp thần ma. Ánh mắt của rất nhiều nhân vật lớn đột nhiên trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm Dư Sinh. Đó là cái gì?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play