Khóe miệng Trì Ngư giật một cái, dáng vẻ thân thể gầy yếu đến thảm thương thế này không phải là nàng tự nguyện sao?

Ngày trước, vóc dáng của nàng đâu chỉ là 36D có được không!

Trì Ngư ném hai quả trứng gà vào hệ thống, A Sắt hì hục một lúc, liền hoàn thành một chai dịch dinh dưỡng màu vàng nhạt.

"Chủ nhân, thuốc dinh dưỡng làm từ nguyên liệu tự nhiên thật tuyệt vời!"

A Sắt bắt đầu si mê những thứ được làm từ nguyên liệu tự nhiên.

Trì Ngư lơ đễnh xem qua chai thuốc dinh dưỡng đó, quả nhiên nó khác hẳn với những chai thuốc dinh dưỡng trước kia mà nàng đã từng uống.

Cũng không biết mùi vị ra sao?

Trì Ngư cẩn thận nếm thử một chút, chỉ có hương thơm nhàn nhạt của lòng đỏ trứng, ngoài ra không có bất kỳ mùi vị nào khác.

Đúng lúc này, đứa bé đang bất an quằn quại.

"Hắn bị làm sao thế?”

Trì Ngư từ trước đến giờ chưa từng thấy đứa bé quằn quại mãnh liệt đến thế, có chút luống cuống tay chân.

Ối? Vừa đặt đứa bé vào lòng bàn tay đã cảm nhận được một luồng hơi ấm, cho dù cách lớp da thú bọc đứa bé cũng có thể cảm nhận được sự ẩm ướt.

Trì Ngư dở khóc dở cười, đây là nó đi tiểu rồi!

Mảng da thú này ướt nhẹp, chỉ còn cách dùng phần da thú còn lại để bọc đứa bé.

Đứa nhỏ hé mắt, tò mò nhìn Trì Ngư, mềm mại kêu một tiếng: "Mẫu thân."

Tiếng nói của đứa nhỏ không lớn, nhưng mang theo mùi sữa non, âm thanh nhỏ nhẹ đầy sự ngọt ngào khiến đáy lòng Trì Ngư run lên.

Đây chính là cảm giác làm mẹ sao? Tê tê dại dại, khiến trái tim vốn lạnh lẽo cứng rắn của nàng bắt đầu mềm nhũn ra.

Đôi mắt trong veo và lanh lợi của đứa trẻ lọt vào trong tim Trì Ngư.

Đó là một cảm giác thật kỳ diệu, là sự dựa dẫm, là sự tín nhiệm.

Trong mắt đứa trẻ, nàng chính là tất cả của nó.

Vào khoảnh khắc này, Trì Ngư mới có động lực để tiếp tục sống ở thế giới này.

"Ta ở đây, đói bụng sao?”

Giọng nói dịu dàng của Trì Ngư khiến đứa trẻ vui vẻ, nó nũng nịu rúc vào lòng nàng đầy vẻ nài nỉ.

"Đói ạ.”

Đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy chúng ta uống chút đồ vật được không? Uống vào sẽ không đói nữa."

Trì Ngư dường như ngay lập tức trở nên cực kỳ kiên nhẫn.

A Sắt đứng trong không gian hệ thống nhìn đến mắt tròn xoe: "Chủ nhân, ngươi đang bị sốt sao? Từ khi nào ngươi lại trở nên dịu dàng như vậy?"

"Cút!”

Trì Ngư truyền âm gầm thét.

A Sắt vội vàng ngậm miệng lại, vẫn là chủ nhân của hắn! Hoàn toàn không thay đổi!

Trì Ngư lấy chai dịch dinh dưỡng vị lòng đỏ trứng ra, đút cho đứa bé uống.

"Ngon ạ.”

Đứa bé uống hai ngụm đã cảm thấy no.

Tiểu gia hỏa vẫn không quên đưa phần dịch dinh dưỡng còn lại cho Trì Ngư: "Mẹ uống ạ."

Nó cảm thấy đây là thứ đồ uống ngon nhất mà nó từng uống.

Phần còn lại đều cho mẫu thân uống!

"Được, mẹ uống.”

Trì Ngư tượng trưng uống một chút.

"Còn lại để dành cho bảo bảo uống."

Trong ký ức của Trì Ngư, vốn dĩ Trì Ngư đã gọi đứa nhỏ này là bảo bảo, không có tên gọi cụ thể.

Có thể thấy trước kia Trì Ngư rất yêu thương đứa trẻ này.

"Vâng.”

Mí mắt của bảo bảo lại bắt đầu díu lại, ăn no rồi lại bắt đầu buồn ngủ.

Trì Ngư có chút đau lòng cho nó, trước kia nó đều ăn thứ gì vậy? Một chai dịch dinh dưỡng không mặn không ngọt mà có thể khiến nó vui vẻ như vậy sao? Thỏa mãn đến thế sao?

Ngủ thiếp đi mà khóe miệng vẫn vương nụ cười.

Lần này, tiểu gia hỏa không còn cau mày nữa, khi ngủ vẫn mang theo nụ cười, còn thoải mái cuộn tròn trong lòng Trì Ngư, ngủ say.

"Hay là trẻ con tốt nhất."

Trì Ngư có chút hâm mộ nó, ăn xong là ngủ thật tốt!

Đặt đứa bé đang say ngủ lên lớp da thú, nàng mang lớp da thú đã bị ướt nước tiểu đến suối nhỏ bắt đầu giặt sạch.

Một tay giặt giũ có chút gian nan.

Đến khi sức lực sắp cạn kiệt, cuối cùng cũng giặt xong.

Lúc này gà nướng cũng đã chín.

Phơi khô lớp da thú tốt, lấy bùn từ trong đất ra để làm lạnh.

Vừa đập vỡ lớp bùn, mùi thơm liền bay ra.

"Quả nhiên rất thơm."

Trì Ngư cầm lên, bắt đầu cắn ngấu nghiến, chẳng còn bận tâm đến việc có mặn hay không, như thể đã mấy đời chưa từng ăn cơm vậy.

Còn chưa kịp nếm rõ mùi vị gì, con gà đã chỉ còn lại xương.

Ăn xong một con gà, bụng cũng coi như có chút đồ ăn, thân thể yếu ớt mới cảm thấy khá hơn một chút.

Thấy trời không còn sớm, nàng muốn tiếp tục lên đường và mang theo ít nước.

"A Sắt, trong hệ thống có vật dụng đựng nước không?"

Nước suối này không sạch, cần hệ thống giúp nàng làm sạch mới có thể uống.

Nàng không muốn uống nước không sạch mà bị tiêu chảy, cái thân thể yếu ớt này của nàng chịu không nổi.

"Có ạ!”

A Sắt ném cho nàng hai túi nước nén, một túi nước có thể chứa một tấn nước.

Trì Ngư lại dùng túi da thú ôm đứa bé, treo trước ngực, xuôi theo con suối nhỏ tiếp tục đi lên, thấy một cái hồ nước nhỏ.

Bên hồ nước có không ít dấu chân động vật, nước hồ vẫn trong vắt thấy đáy.

Trì Ngư ném túi nước vào trong nước, mặc nó tự rót nước.

Một túi nước đầy, nước trong hồ cũng đã xuống hơn nửa.

Để lại một chút nước cho các loài động vật trong núi, túi nước kia Trì Ngư liền không rót nước nữa.

Lượng nước trong một cái túi này đủ cho nàng uống rất lâu.

Ném vào không gian hệ thống, để A Sắt giúp nàng làm sạch nước, Trì Ngư ôm đứa trẻ đi ra ngoài rìa rừng.

Đến bên ngoài rừng, liền gặp không ít người chạy nạn, từng tốp từng tốp, bước chân xiêu vẹo, hai mắt vô thần giống như xác sống mất đi linh hồn, hai chân máy móc bước về phía trước.

Trì Ngư để không gây sự chú ý, lẫn vào trong đoàn người bắt đầu cùng đi.

"Kìa!"

Trên đường lớn bụi đất bay mịt mù, một đội binh lính mặc áo giáp chen chúc vào đám đông rồi nghênh ngang rời đi.

Rất nhiều người chạy nạn không kịp tránh né đã mất mạng ngay lập tức dưới gót sắt của ngựa.

Tiếng kêu thảm thiết của đám đông trong phút chốc khiến chim muông bay tán loạn, không ai bận tâm đến việc những người đó sống chết ra sao, chuyện như vậy trên đường đi thấy cũng nhiều rồi.

Trì Ngư không chớp mắt tiếp tục bước đi, những người không liên quan đối với nàng giống như không khí.

A Sắt ở trong không gian chế tác dược tề, đã quen với thái độ lạnh lùng của chủ nhân mình, chủ nhân của hắn đừng thấy đôi khi ngu ngơ làm những chuyện khó hiểu, kỳ thực tâm lạnh như sắt.

Trì Ngư thỉnh thoảng nhìn đứa bé trong ngực, hiện tại, thứ có quan hệ với nàng chỉ có đứa bé này.

"Mẹ! Mẹ! Mẹ làm sao vậy?"

Trì Ngư nghe thấy giọng nói cách đó không xa, vốn không định xen vào việc người khác, lại nghe thấy giọng A Sắt vang lên trong đầu.

"Tôi tại sao phải cứu cô ta?"

Trì Ngư không rõ, lúc này nàng vẫn là bảo vệ bản thân thì hơn, tại sao phải xen vào việc người khác?

"Thông báo thăng cấp hệ thống cho thấy, cứu được người kia sẽ có bất ngờ."

A Sắt nhìn thông báo trên màn hình hệ thống và nói.

Trì Ngư chớp chớp mắt, còn có thể có loại thông báo này sao? Nàng liếc nhìn màn hình, quả nhiên có một dấu chấm hỏi đỏ chót.

"Thôi được!”

Trì Ngư bất đắc dĩ đến bên cạnh người đàn ông đó.

Lý Nghĩa đang bó tay bó chân, đột nhiên trước mắt bị một bóng người chặn lại.

Trì Ngư đối với việc khám bệnh cũng chỉ là nửa vời, nàng chỉ làm bộ bắt mạch, nhưng thực ra là A Sắt giúp nàng quét hình người phụ nữ đang bất tỉnh.

"Mẹ ngươi không sao, bà ấy chính là vừa đói vừa khát nên hôn mê, cho bà ấy uống nước đi."

Trì Ngư lấy túi nước ra, bề ngoài nhìn chiếc túi nước này là một chiếc túi da thú, kỳ thực bên trong có một thế giới riêng.

Lý Nghĩa là một thư sinh yếu ớt, bây giờ cũng đang vừa mệt vừa đói.

Đột nhiên xuất hiện một người tốt bụng sẵn lòng giúp đỡ hắn, khiến hắn cảnh giác cao độ.

Dọc đường đi, hắn chỉ là một người đọc sách, vai không thể gánh, tay không thể xách, luôn bị người khác ghét bỏ, không ai chịu cho hai mẹ con họ gia nhập đội ngũ.

"Cho mẹ ngươi uống đi! Ngươi định để bà ấy chết khát à!"

Người này sao mà chậm chạp thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play