Đầu thu, đêm sáng trăng sao thưa thớt, từng cơn gió thổi qua mang theo chút hơi lạnh.

Trì Ngư ôm bảo bảo vào lòng, hai mẹ con tựa vào đống lửa mà ôm nhau ngủ.

Ngân Lâm canh giữ bên cạnh đống lửa, nhẹ nhàng mở bao quần áo trước ngực ra.

Một khối ngọc bội tạo hình kỳ lạ xuất hiện trước mắt, Ngân Lâm cầm ngọc bội trong tay mà cả hai tay đều đang run rẩy.

"Chúng ta thực sự là hữu duyên vô phận sao?" Ngân Lâm nhớ tới người con gái đó, trong lòng không khỏi nhói đau, rồi nghĩ đến mẹ của nàng ta, trong hai mắt Ngân Lâm tràn đầy hận ý.

Trì Ngư cũng chưa ngủ, nhìn thấy ngọc bội trong tay hắn liền biết nó có giá trị không nhỏ.

"Ngân Lâm, muốn gái à?" Trì Ngư cười hắc hắc, nụ cười trên mặt vô cùng hèn mọn.

Ngân Lâm bị nàng ta làm giật mình, khuôn mặt nóng bừng.

"Chủ tử, ta không có." Ngân Lâm muốn cất ngọc bội đi, liền bị Trì Ngư nhanh mắt nhanh tay đoạt lấy.

Trì Ngư nhìn khối ngọc bội trong tay, nhận thấy đó là thứ rất quý báu, giống như vật trang sức của một người con gái.

"Chủ tử." Ngân Lâm trợn tròn mắt, chủ tử cầm ngọc bội đó làm gì?

Ngân Lâm sợ bàn tay mạnh mẽ của nàng vô ý làm vỡ nát ngọc bội!

"Ngân Lâm, khối ngọc bội đó là vật gia truyền của nhà ngươi sao?"

A Sắt đã quét qua, năng lượng trên khối ngọc bội này cơ bản giống hệt năng lượng trên lệnh bài trước đó.

Nếu có thể tìm thấy nguồn năng lượng tương tự như trên ngọc bội, hệ thống không gian có khả năng sẽ lại được nâng cấp.

Mục đích của Trì Ngư là muốn nghe được nguồn gốc của khối ngọc bội này.

"Đúng vậy! Khối ngọc bội này từng là vật thiếp thân của mẫu thân ta, vốn là để tặng cho vị hôn thê cũ của ta, đáng tiếc, chúng ta không còn có thể ở bên nhau nữa."

Ngân Lâm nắm chặt ngọc bội trong tay, hai mắt tràn đầy thất vọng.

Trì Ngư có chút tò mò, mỗi người đều có một đoạn quá khứ long đong, vậy quá khứ của hắn sẽ như thế nào đây?

Người con gái có thể khiến một nam nhân điển trai như vậy mãi nhớ nhung thì phải tuyệt đẹp đến nhường nào?

Chắc chắn người con gái ấy đang rất hạnh phúc phải không?

Ngân Lâm đi theo Trì Ngư sau đó, cả người liền lộ ra chân diện mục, là một điển hình của một soái ca.

Ngay cả Trì Ngư dù đã gặp rất nhiều soái ca giữa các hành tinh, Ngân Lâm vẫn là một trong số những người xuất sắc nhất.

"Vì sao không còn khả năng? Ngươi có thể đi tìm nàng ấy mà?"

Nếu hắn muốn đi tìm người con gái đó, nàng chắc chắn sẽ không ngăn cản.

Thà phá mười ngôi đền, không phá một cuộc hôn nhân, nàng không thể làm chuyện phá hoại duyên phận của người khác.

Ngân Lâm lắc đầu, "Ta sẽ không đi! Nàng ấy đã là phu nhân của người ta rồi, điều ta muốn không phải là nàng ấy, mà là mẫu thân ta."

Hình ảnh người con gái ấy trong tâm trí hắn đã mơ hồ, không còn nhớ rõ khuôn mặt, chỉ còn lại hận ý thấu xương.

"Ngân Lâm, mặc kệ ngươi trước kia thế nào, có những chuyện cũ đáng sợ gì, hay là ngươi muốn đi tìm người báo thù, ta cũng sẽ là hậu thuẫn vững chắc của ngươi!"

Trì Ngư chính là con người như vậy, người nàng đã nhận định thì đó là người của nàng, bị ủy khuất thì tự nhiên nàng sẽ đòi lại danh dự!

Nhìn thấy trong mắt Ngân Lâm chỉ có hận ý, điều này cho thấy quá khứ của hắn cũng không hề mỹ hảo, nếu không hắn sẽ không lưu lạc đến mức bị nàng nhặt về.

Ở giữa các hành tinh, dưới trướng nàng từng có ngũ đại chiến tướng, họ là mối quan hệ trên dưới, vừa là chiến hữu phó thác sau lưng, lại vừa là những người bạn thân không giấu giếm điều gì, mỗi người đều là cánh tay đắc lực của nàng.

Có một lần, nội bộ Đế Quốc Liên Hợp Tinh Tế đã mưu tính nàng, muốn cho nàng chết tại hành tinh Karrana, chính năm người họ đã thay thế nàng chinh chiến tại hành tinh Karrana, cuối cùng tất cả đều hy sinh tại đó!

Lúc đó, Trì Ngư nổi cơn thịnh nộ, xông thẳng vào tổng bộ Đế Quốc Liên Hợp Tinh Tế, giết cho những kẻ đạo mạo giả tạo kia thất điên bát đảo, ép buộc bọn chúng phải tìm thi thể ngũ đại chiến tướng về.

Trì Ngư một trận chiến thành danh, trở thành tổng tư lệnh trẻ tuổi nhất giữa các hành tinh.

Kiếp trước nàng không thể bảo vệ tốt các huynh đệ của mình, kiếp này, ai cũng đừng hòng cướp đi sinh mệnh những người mà nàng quan tâm!

"Cám ơn người, chủ tử."

Ngân Lâm nói không cảm động là giả, từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng có ai nói với hắn những lời như vậy.

Trì Ngư không quan trọng khoát khoát tay, "Ngươi chính là người của ta! Che chở ngươi là điều hiển nhiên!"

Lúc ban đầu, Trì Ngư chỉ định hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nhặt một người về chỉ để hắn giúp mình trông hài tử, bây giờ sự thay đổi này là ngoài dự đoán của nàng.

Nếu bọn họ sẵn lòng dùng mạng tương trợ, vậy nàng sẽ cho hắn một tiền đồ như gấm.

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt gầy gò của Trì Ngư, nàng nhìn hài tử trong lòng, gương mặt tràn đầy tình thương của mẹ. 

Người phụ nữ giết chóc quyết đoán lúc nãy, liệu có phải cùng một người? Trái ngược như vậy nàng, Ngân Lâm cảm thấy đó mới là nàng chân thật nhất.

Không giả dối, không nói toạc móng heo, cũng chẳng có mất mát gì, một người phụ nữ như vậy, hắn là lần đầu tiên gặp.

Sáng sớm hơi lạnh, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm chạy trên đường đất, tóe lên bụi đất vàng.

Trải qua mấy ngày tu dưỡng, cơ thể Lý Nghĩa và Lý Thẩm đã hoàn toàn hồi phục, công lao này đều thuộc về dược dịch của Trì Ngư.

Mấy ngày nay đều có thức ăn, còn có muối ăn giúp tăng cường sức lực, mấy người Trì Ngư ngược lại không giống như đang chạy nạn, mà giống như đi dạo ngoại ô.

Nơi bọn họ đi vào lần này khắp nơi đều khô héo một mảng, thời tiết dường như cũng đặc biệt nóng bức.

Số nạn dân đi vào nơi này cũng càng ngày càng ít, họ đều đã được phân tán đi các nơi khác từ thành Nam Sơn, do đó nạn dân đi hướng này cũng ít đi.

"Đại ca, ở đây đến con chuột cũng không tìm thấy, làm sao chúng ta mà cướp được?"

Tử Long ngồi xổm trên mặt đất híp nửa mắt, liếm một chút bờ môi khô khốc mang theo vệt máu, tiện tay hái một cây cỏ đuôi chó khô khan ngậm vào miệng.

Nhìn vùng Hoàng Thổ Cao Nguyên mênh mông bát ngát, hắn đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào.

Mấy huynh đệ của họ có lẽ sẽ chết đói ở đây!

Người nam tử được gọi là đại ca lưng hùm vai gấu, vì khô hạn nên khuôn mặt như đắp lên một lớp bụi, một màu vàng đất.

Nguyên Thanh mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt, kỳ thật trong miệng khô khan làm gì còn nước bọt nữa?

"Luôn có oan gia từ đây đi qua! Hang ổ của chúng ta đã bị phá, không về được nữa rồi, chuyển sang nơi khác thì cũng vẫn sống được!"

Nguyên Thanh quay đầu nhìn qua mấy huynh đệ còn lại, trại sơn tặc vài trăm người bây giờ chỉ còn lại năm người họ, trong mắt là hận ý thấu xương.

Trại sơn tặc vài trăm người, bây giờ chỉ còn lại năm người bọn họ, còn ba người đã đói đến choáng váng, nếu không tìm được thức ăn thì ba người kia cũng sẽ không qua khỏi.

Cộc cộc cộc.

Tiếng vó ngựa khiến hai người giật mình tỉnh táo.

Lúc này có thể ngồi xe ngựa đi qua, nhất định là người có của cải.

Hai người liếc nhau, dê béo đến rồi!

Trì Ngư nhàn nhã ngồi phía trước xe ngựa, ngẩng đầu nhìn mặt trời lớn thiêu đốt, một trận phàn nàn.

"Ngươi nói nơi này sao lại giống như hai thế giới khác biệt với bên kia vậy? Ngay cả mặt trời cũng không giống."

Trì Ngư đã phàn nàn cả đoạn đường.

Bảo bảo uống một ngụm nước suối thiên linh, im lặng nhìn Thương Thiên, mẹ của nó lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi!

Triệu Văn Triệu Võ thuận tay lấy một ít bông nhét vào lỗ tai.

Lý Nghĩa bất đắc dĩ cười lắc đầu, Lý Thẩm đã không còn thấy ngạc nhiên, mỉm cười nhìn Trì Ngư với vẻ cưng chiều.

Vị chủ tử của nàng thật đáng yêu biết bao.

Trì Ngư quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nàng lại bắt đầu chế độ suy nghĩ lung tung.

"Các ngươi nói dọc theo con đường này sao lại trơ trụi như thế này?"

"Người ở cái nơi này có phải đã đắc tội với lão thiên gia không?"

"Dọc đường bình yên như vậy cũng quá nhàm chán rồi phải không?"

"Muốn tìm người đánh một trận cũng không có lấy một bóng người! Nơi này chắc đến chuột cũng không đến!"

Ngân Lâm đã ngăn hết những suy nghĩ lung tung của nàng ngoài lỗ tai, chuyên tâm lái xe ngựa, ngươi mà nghiêm túc nghe Trì Ngư nghĩ linh tinh, đầu một chút sẽ muốn nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play