Triệu Cương trong tay chỉ có một chút bạc của cả thôn gom lại, căn bản không mua được bao nhiêu gạo. Cả thôn Triệu Gia hơn chục người ăn dè cũng chỉ cầm cự được mấy ngày.

"Các ngươi vì sao lại tăng giá?" Trì Ngư quay người hỏi chủ tiệm gạo đang kinh hoảng.

Lúc đầu nàng cũng muốn mua chút lương thực để làm bộ. Dù sao nàng hiện giờ có bạc, việc mua từ thương thành của hệ thống sẽ tốt hơn nhiều. Gạo ở đó còn rẻ, chỉ một đồng tiền một cân.

Ở đây giá gạo tăng lên gấp mười lần, vậy chẳng phải là một lạng bạc một cân sao?

Chưởng quỹ hoàn hồn, nghĩ đến có người chống lưng phía sau mình, trong nháy mắt liền không còn sợ hãi.

Một cô thôn nữ có gì đáng sợ?

"Ngươi từ đâu tới vậy, đồ điêu phụ? Toàn bộ Nam Sơn Thành chỉ có duy nhất tiệm gạo của chúng ta, muốn mua lương thực thì phải trả thêm tiền!"

Chưởng quỹ ngẩng đầu ưỡn ngực, nói chuyện hùng hồn như thể là lẽ phải.

Những người xung quanh xem náo nhiệt thì giận nhưng không dám nói gì. Họ không muốn đắc tội chưởng quỹ, vì nếu đắc tội hắn thì muốn mua lương thực cũng không mua được, nên không một ai dám giúp Triệu Cương nói chuyện.

"Thêm tiền à? Tăng bao nhiêu vậy?"

Trì Ngư nhìn gương mặt chủ tiệm đầy vẻ nịnh hót mà cười.

Chưởng quỹ càng thêm đắc ý. Ngươi có thể đánh thì sao? Hắn có lương thực còn không phải ngoan ngoãn nịnh bợ hắn sao?

A Sắt trong không gian ôm trán, chủ nhân có loại nụ cười này trên mặt, chắc chắn lại chuẩn bị gây chuyện!

Bảo bảo đã không còn muốn nhìn, nó nằm nhoài vai Trì Ngư, không muốn chứng kiến cảnh tượng kế tiếp của chưởng quỹ.

Trì Ngư loáng một cái đã xuất hiện trước mặt chưởng quỹ. Không đợi hắn kịp phản ứng, cổ họng hắn đã bị một bàn tay gầy gò xương xẩu nắm chặt.

"Ưm!" Chủ tiệm hai mắt lồi ra, khó mà tin được.

"A!" Đám đông hỗn loạn tưng bừng.

Họ không nghĩ tới Trì Ngư sẽ ra chiêu này.

"Thêm tiền đúng không? Ngươi nói nếu ta bóp chết ngươi thì thế nào? Số tiền ngươi kiếm được liệu có đáng mạng sống của ngươi không?"

Trì Ngư gia tăng lực đạo trong tay. Khuôn mặt chưởng quỹ sưng vù thành màu cà tím, cái chết đang đến gần, hắn cảm thấy mình sắp chết!

"Lộc cộc lộc cộc!" – Trong cổ họng là tiếng giãy giụa khi cái chết cận kề.

Chưởng quỹ khẩn cầu nhìn Trì Ngư, hắn không muốn chết mà!

"Giờ thì có thể bán lương thực với giá gốc chưa?"

Trì Ngư nghiến răng gằn từng chữ.

Chưởng quỹ ra sức gật đầu, "Có thể, có thể!" Không đồng ý nữa là hắn phải chết!

Bây giờ bảo toàn tính mạng nhỏ quan trọng hơn cả!

"Mọi người nhanh đi mua lương thực đi, chưởng quỹ đã đồng ý khôi phục giá gốc bán lương thực rồi!"

"Triệu Cương dẫn người đi mua lương thực đi, Ngân Lâm cũng đi mua!"

Trì Ngư kẹp cổ chưởng quỹ làm con tin, để đề phòng hắn đi tìm cứu binh.

Mấy tên tay chân kia sớm đã bị Trì Ngư đánh bất tỉnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

"Thật hả? Mau đi mua lương thực đi thôi!"

"Mau đi mua lương thực thôi!"

Những người vây xem như ong vỡ tổ vọt vào tiệm gạo.

Ngân Lâm cũng xông vào khuân lương thực, chuyển mấy túi gạo lên xe ngựa.

Triệu Cương cũng không khách khí, dời không ít gạo đặt lên xe bò.

Trì Ngư thấy Triệu Cương khuân gần đủ rồi, cô ném chủ tiệm đang bất tỉnh vào trong thùng gạo.

Cuối cùng cũng hảo tâm ném vào mười lượng bạc.

Nàng cũng không phải lấy không lương thực, mà là mua!

"Chúng ta đi nhanh lên!"

Đã náo loạn cả Nam Sơn Thành, nếu không đi bây giờ thì sẽ không đi được nữa.

Nàng hơi hoài nghi không biết có phải bản thân là thể chất không may mắn không? Cứ đến đâu là rắc rối đến đó!

"Chúng ta cũng đi!" Triệu Cương cùng người của mình đi theo sau xe ngựa của Trì Ngư, vội vã chạy trước.

Lúc này, cổng thành nhận được tin cấp báo, các thủ vệ đóng cửa thành để bắt tặc nhân.

"Gia!" Ngân Lâm điều khiển xe ngựa vô cùng bình ổn, vừa mới chạy ra khỏi cổng thành, phía sau Nam Sơn Thành cổng đã đóng lại.

Trì Ngư thở phào nhẹ nhõm, "Cũng may chúng ta ra nhanh một chút."

Triệu Cương và bọn họ cũng đi theo sát phía sau không hề bị tụt lại.

Cuối cùng, trước khi trời tối, họ đã đến khu rừng bên ngoài thành. Triệu Tuyền nhìn Triệu Cương và những người khác trở về cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Thẩm và Lý Nghĩa thấy Trì Ngư xuống xe ngựa, vui vẻ đón tiếp.

"Chủ tử, người đã về rồi!"

Lý Thẩm lo lắng cả ngày ở đây. "Lý Thẩm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc chất lên xe ngựa. Chúng ta đêm nay không thể ở lại đây."

Trì Ngư đặt bảo bảo lên xe ngựa, giúp Lý Thẩm khuân đồ.

Đồ vật cũng không nhiều, chỉ có một bình gốm, mấy cái bát cùng hai bộ quần áo, còn có ống tre đựng nước.

"Được, được!" Lý Thẩm không hỏi gì cả, vội vàng khuân đồ.

Lý Nghĩa cũng không nhàn rỗi, cùng giúp một tay.

Triệu Cương lúc này đi tới hỏi, "Ngư Cô nương, các người định làm gì vậy?"

Thấy dáng vẻ vội vã của họ như muốn lên đường.

Thế nhưng sắc trời này đã không còn sớm nữa rồi?

"Nếu muốn sống thì hãy nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu người khác nhìn thấy lương thực trên người các ngươi sẽ không tốt đâu."

Trì Ngư thấy bọn họ đã ngồi chung xe bò một đoạn đường, nên đã cho họ một lời khuyên.

Ban đầu là định mua xe ngựa xong thì mạnh ai nấy đi, giờ cũng đến lúc rồi.

Triệu Cương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, quá sợ hãi, "Ngư Cô nương, các vị có phải muốn khởi hành không? Chúng ta có phải muốn tách ra không?"

Nếu như bọn họ tách ra đi, thì chưa chắc đã có thể đến được Xuân Phong Cốc.

Những ngày này hắn cũng nhìn rõ, nhìn cô gái gầy yếu này mới là cao thủ thật sự.

Lúc này nếu không ôm chân cao thủ thì chờ đến khi nào nữa?

"Đúng vậy! Ta bây giờ mua xe ngựa rồi thì sẽ không đi xe bò của các ngươi nữa."

Trì Ngư nói câu này thẳng thừng, dứt khoát.

A Sắt đều che mặt không đành lòng nhìn Triệu Cương và đồng bọn xanh lè như cải bắp!

Đúng là nữ nhân thẳng tính không nghi ngờ gì mà!

Đây là đang chê xe bò của người ta mà!

Đến bây giờ A Sắt vẫn không dám nói cho chủ nhân biết rằng, phần thưởng cứu người vừa rồi là một gói muối 500 gram!

Vạn nhất cũng bị chủ nhân băm ra thì sao?

"Ngư Cô nương, chúng ta có thể đi cùng cô được không?"

Triệu Cương không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy đi theo Trì Ngư bọn họ sẽ an toàn hơn.

Trì Ngư nhìn đoàn người Triệu Gia Thôn cách đó không xa, trong mắt hai đứa trẻ kia tràn đầy sự mơ hồ và lo lắng về con đường phía trước.

Nàng có thể mặc kệ những người lớn kia, nhưng đối với trẻ con thì nàng không thể nào thờ ơ được.

"Được rồi! Nếu muốn đi theo ta thì mọi chuyện đều phải nghe ta, bằng không tự các ngươi đi!"

Trì Ngư cũng là vì hai đứa trẻ kia mà đồng ý.

"Tốt, tốt! Chúng ta nhất định nghe lời cô."

Trái tim đang thấp thỏm của Triệu Cương cuối cùng cũng an tâm trở lại.

Trước khi gặp được Trì Ngư, bọn họ mỗi ngày đều sống gian nan. Sau khi gặp được Trì Ngư, cuộc sống của họ đều tốt đẹp hơn trước nhiều.

Điều này khiến hắn hiểu ra rằng, người phụ nữ này quả thực là một nhân tài kiệt xuất.

"Để Triệu Văn và Triệu Võ cùng lên xe ngựa đi! Hai đứa trẻ đi quá chậm."

Hai đứa bé Triệu Gia Thôn kia là anh em ruột, tên một đứa là Văn, một đứa là Võ.

"Được! Hai đứa mau lên xe ngựa!"

Triệu Cương đưa hai đứa trẻ lên xe ngựa, bắt đầu phân phó dân làng cùng nhau khởi hành.

Triệu Tuyền không nói gì, dẫn theo dân làng đi theo sau xe ngựa của Trì Ngư và bắt đầu lên đường.

Lý Thẩm và Trì Ngư cùng bọn trẻ ngồi trong xe ngựa, Ngân Lâm và Lý Nghĩa ngồi ngoài xe ngựa để điều khiển.

Bạch mã đừng thấy nó gầy yếu, sau khi được Trì Ngư cho ăn mấy viên thuốc thể lực, giờ thể lực dồi dào lắm đấy!

Cả đám người băng mình đi trong màn đêm, đi đường ban đêm không phải là quyết định tốt, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Người trong Nam Sơn Thành không tìm được kẻ đầu têu, chắc chắn sẽ ra khỏi thành truy đuổi, bọn họ nhất định phải nhanh chóng rời khỏi địa phận Nam Sơn Thành.

Xe bò từ đầu đến cuối chân bước chậm, xe ngựa của Trì Ngư cũng chỉ có thể chậm lại bước chân chờ bọn họ.

Đúng như Trì Ngư dự liệu, tên béo chết tiệt kia chính là dòng dõi duy nhất của huyện lệnh. Thấy con trai mình chết, huyện lệnh đã ra lệnh lùng sục toàn thành.

Lục soát trong thành suốt cả đêm, không tìm được gì cả. Mới sáng ngày hôm sau, bộ khoái nha môn đã ra khỏi thành tìm người, hướng tìm kiếm đúng lúc là hướng mà Trì Ngư và bọn họ đã đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play