Trì Ngư sắp xếp lại ký ức đã lâu, nhưng vẫn không thể làm rõ thân phận của cơ thể này!

Trì Ngư ngửa mặt lên trời thở dài, nàng đang ở trong một thế giới như thế nào vậy?

Một sĩ quan chỉ huy hạm đội đáng kính vậy mà lại bị nổ tung! Chuyện này mà nói không có nội tình thì có đánh chết nàng cũng không tin!

Cứ thế mà chết một cách uất ức! Cái chết này thật sự quá uất ức!

Đột nhiên đến một thế giới xa lạ này, đây có phải là bất hạnh hay là may mắn?

Bất hạnh vì nàng chết oan, may mắn là dù thân thể tan xương nát thịt mà nàng vẫn còn sống!

Trì Ngư hừ hừ hai tiếng, nếu nàng sống thay cho người này, vậy nàng sẽ dùng thân phận này để sống sót trong thế giới này!

Mạng của nàng, từ nay về sau sẽ không ai có thể đoạt được!

Nàng muốn tránh xa mọi thị phi, mang theo con trai của mình sống những ngày tháng tự do tự tại!

Rời xa những chiến trường lừa lọc nhau có lẽ là một điều tốt!

Nhìn đứa bé trong ngực, "Con trai, sau này hai mẹ con chúng ta sẽ nương tựa vào nhau!"

Ở một thế giới hoàn toàn xa lạ này, nàng phải sống thật tốt vì chính mình một lần.

Và cũng thử cảm giác mà trong sách miêu tả, loại thời gian ung dung tự tại như mây bay!

Hiện tại đang phải chạy nạn, cũng không biết là sẽ phải đi đâu.

Trì Ngư nâng cánh tay gãy của mình lên nhìn thoáng qua, cánh tay sưng vù đầy nước.

Những loại thuốc dịch kia, chỉ có thể tăng cường thể lực cho nàng, còn việc chữa trị vết thương? Vẫn cần loại thuốc dịch khác.

Thế nhưng con trai ăn gì đây?

Con non hiện đang ở tuổi lớn, nhất định phải ăn bữa ăn đủ dinh dưỡng!

Uống dung dịch dinh dưỡng cũng được! Mà dung dịch dinh dưỡng còn cần nguyên liệu nữa!

"A Sắt, con trai uống loại dung dịch dinh dưỡng nào?"

Nàng vừa rồi uống một liều thuốc dịch, trong bụng không đói, nhưng đứa bé thì không được, từ lúc nãy nàng đã khống chế được tình hình bệnh cho hắn, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

A Sắt nháy mắt mấy cái, các em bé liên hành tinh đều uống dung dịch dinh dưỡng có vị ngọt, ở đây không có!

"Uống dung dịch dinh dưỡng có vị ngọt!”

A Sắt hơi không chắc chắn, lỡ hắn không quen uống loại dung dịch dinh dưỡng đó thì sao?

Dựa trên tư liệu nói, những đứa bé sinh tự nhiên cần phải bú sữa mẹ!

Ánh mắt lén lút liếc nhìn ngực Trì Ngư, ngay lập tức che mắt, đúng là không dám nhìn!

Cái ngực này bằng phẳng như một cái quảng trường lớn, sữa mẹ ở đâu ra chứ?

Trì Ngư hoàn toàn không biết những lời lẽ than thở trong lòng A Sắt, lục tung trong không gian hệ thống nửa ngày, tìm được nửa chai dung dịch dinh dưỡng dành cho người lớn bị nhét vào một góc.

Nửa chai dung dịch dinh dưỡng này, hay là khi nàng tấn công man thú, chưa kịp uống xong đã tiện tay ném vào không gian hệ thống, bây giờ xem ra đã phát huy tác dụng!

Đứa bé trong ngực mấp máy môi nhỏ hai lần, có lẽ cảm thấy dung dịch dinh dưỡng không dễ uống, lông mày cũng nhíu lại.

Vầng trán vốn đã nhiều nếp nhăn, lập tức lại hằn thêm vài đường nếp nhăn nữa.

Trì Ngư đã quen uống dung dịch dinh dưỡng, không có cảm giác gì, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của hắn thì biết hắn không thích.

"Con trai, không còn cách nào khác, con tạm thời chịu khó đi! Nếu con không ăn thì đói bụng làm sao bây giờ?"

Trì Ngư kiên nhẫn lại rót cho hắn một ngụm nhỏ, cứ thế này không được, đứa bé không có quần áo mặc, càng không có đồ ăn, đây cũng không phải là hiện tượng tốt, nàng phải nhanh chóng nghĩ cách kiếm tiền tiêu vặt ở thế giới này.

Tiền tiêu vặt ở thế giới này kiếm bằng cách nào đây?

Đó là một nan đề!

Cho đứa bé uống hai ngụm thuốc dinh dưỡng xong, Trì Ngư không cho hắn uống nữa, chỉ sợ trong đó lực lượng quá lớn, đứa bé không chịu nổi.

Đến tối, gió thổi qua cũng có chút ý lạnh, Trì Ngư ôm thật chặt đứa bé, sợ hắn bị lạnh.

Xem ra bây giờ thời tiết chắc là đầu thu, sáng sớm ban đêm mát mẻ, giữa trưa vẫn còn nóng không chịu được.

Đầu óc Trì Ngư rối bời, thêm vào cơ thể suy yếu, chống đỡ cả nửa ngày cuối cùng cũng không trụ nổi mà ngủ thiếp đi.

Nơi Trì Ngư ẩn nấp vô cùng kín đáo, có không ít nạn dân đi qua cách nàng không xa nhưng không ai phát hiện ra nàng.

Trì Ngư vốn dĩ đã gầy trơ xương, cuộn mình lại thành một khối nhỏ xíu, trốn ở nơi kín đáo, ban đêm rất khó phát hiện ra.

Đứa bé có lẽ cảm thấy được sự an toàn trong vòng tay ôm ấp, cuộn tròn trong lòng Trì Ngư mà ngủ mê man.

Qua một đêm, cơ thể Trì Ngư vì bị đánh mà đau nhức sưng tấy.

Trì Ngư khẽ nhíu mày, những kẻ đánh nàng đáng ghét!

Quần áo trên người cũng đã bị hư hỏng thành những miếng vải vụn, thiếu chút nữa thì trần trụi.

"A Sắt, ta trong không gian còn da thú không?"

Nàng nhớ trước khi chết đã giết không ít man thú, chắc chắn bên trong có da thú.

"Còn không ít đâu.”

A Sắt tra tìm kho hàng một chút, bên trong vẫn còn hơn chục miếng da thú.

Trì Ngư mừng rỡ, "Ngươi xử lý tốt nó cho ta dùng."

Hiện tại điều kiện có hạn, nàng chỉ có thể dùng da thú trước để che đi sự tiết lộ xuân quang sắp tới.

"Được."

A Sắt xử lý da thú cực kỳ nhanh chóng, trong chớp mắt trong tay Trì Ngư có thêm hai mảnh da thú dài.

Những mảnh da thú dài được xử lý mỏng nhẹ mềm mại, sờ vào tay vô cùng êm ái.

Tìm một chỗ kín đáo, lau sạch vết máu trên người, quấn miếng da thú quanh ngực, che từ ngực trở xuống, đến đầu gối trở lên, tựa như quấn một cái khăn tắm, sau đó dùng mảnh da thú dài ở giữa buộc lại, một chiếc váy dài đơn giản đã được mặc lên người.

Trên người còn không ít vết thương, một người phụ nữ gầy yếu chỉ còn da bọc xương, có thể sống đến bây giờ cũng coi như là số lớn.

"Thân thể này đúng là chẳng có gì đặc biệt! Có thể còn sống sót thật là kỳ tích."

Trì Ngư cũng dùng da thú bọc thân hình nhỏ bé của đứa trẻ, dù sao cũng tốt hơn chiếc áo quần rách rưới trên người nó.

Tiểu tể tử gầy đến nỗi chỉ còn trơ xương! Trông vừa gầy vừa nhỏ.

Da thú của man thú đúng là đồ tốt, sau khi được A Sắt xử lý bằng dung dịch thuốc, nó trở nên mỏng nhẹ và thoáng khí, ở giữa các hành tinh, quần áo làm từ da thú man thú luôn không đủ cung cấp cho nhu cầu!

Trước đây, nàng để kiếm thêm thu nhập phụ, sở thích nghiệp dư của nàng chính là bí mật buôn bán, cửa hàng áo da thú chính là do nàng mở!

Đã bọc kỹ đứa bé, Trì Ngư nhìn chằm chằm khu rừng rậm mà ngẩn người, các nàng nên đi đâu đây?

Thật ra nàng cũng không biết nên đi đâu, trong đầu chỉ có một chút tình hình trong ký ức, là đã theo một đội chạy nạn đến một nơi gọi là Thung lũng Xuân Phong.

Nghe người trong đội nói, nơi đó nguồn nước dồi dào, cây cối xanh tốt, hoa đẹp, là một nơi tốt.

Trì Ngư chết ở chỗ này, là do bị đội chạy nạn đuổi ra ngoài.

Bọn họ đều cho rằng Trì Ngư là một kẻ ngốc không biết nói chuyện, lại còn mang theo một đứa con hoang vai không thể khiêng tay không thể nâng, chỉ làm vướng víu đội ngũ của bọn họ, thế là nhân lúc Trì Ngư đứng một mình để kiếm thức ăn cho đứa bé, họ đã bỏ nàng lại mà đi.

Nhiều người như vậy đánh đấm, đạp đá Trì Ngư, không ai nguyện ý đứng ra can thiệp, thế nên nàng mới bị đánh chết tươi.

Trì Ngư nghĩ đến đây khóe miệng giật giật, "Đây là những người nào vậy?"

Trong lòng nàng cũng hiểu rõ, chạy nạn chẳng khác nào chạy trốn khỏi cái chết, một người ngoài ai nguyện ý mang theo nàng?

"Mặc kệ! Rời khỏi nơi này trước đã!"

Trì Ngư một thân phụ nữ gầy yếu lại còn mang theo một đứa bé, những người chạy nạn kia nhìn cũng không nhịn được nhíu mày.

Người phụ nữ này tại sao không đi theo người nhà cùng nhau? Người như vậy đi không xa, chỉ có số chết đói trên đường mà thôi.

Những nạn dân trên đường đều nhao nhao lắc đầu, không ai nguyện ý mở miệng gây phiền phức.

Trì Ngư không để ý ánh mắt kỳ quái của những người đó, một mình đi vào sâu trong núi.

Vừa rồi A Sắt nói, trong núi này có rất nhiều thực vật tự nhiên, có thể đào một ít dược liệu dùng để làm dược tề.

Trì Ngư dùng da thú buộc đứa bé trước ngực, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể che chở đứa bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play