Ra khỏi cửa, cô bắt một chiếc taxi. Ngồi lên xe, Sở Yên mới gọi điện thoại cho Trần Họa. Diêu Diêu đã nín khóc, nhưng vẫn ôm chặt lấy Sở Yên không buông.
Cô đơn giản trình bày tình huống với Trần Họa, rồi cúp điện thoại. Sở Yên xoa xoa đầu Diêu Diêu: “Thật xin lỗi con Diêu Diêu, cô đã không bảo vệ tốt cho con.”
Sở Yên đau lòng cho Diêu Diêu, tự trách bản thân đã liên lụy đến cô bé.
Diêu Diêu ngẩng đầu lên, cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi, bĩu môi nói: “Không phải đâu ạ! Là cô Sở đã bảo vệ con, cô Sở còn thay con chịu đòn nữa!”
Nghĩ vậy, mũi Diêu Diêu lại cay cay, nhưng cô bé không khóc, vì không muốn làm cô Sở phải lo lắng. Nuốt nước mắt ngược vào trong, Diêu Diêu ra dáng người lớn nhỏ, đưa tay sờ lên mặt Sở Yên, nói: “Cô Sở, cô cũng bị đánh, chắc chắn cũng rất đau ạ.”
Sở Yên bật cười, ôm lấy Diêu Diêu. Cô bé thật sự quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Đến bệnh viện kiểm tra vết thương, rồi đi lấy thuốc. Bác sĩ nói vết thương của Diêu Diêu sẽ không để lại sẹo, vết thương trên lưng Sở Yên cũng không đáng ngại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT