Cậu cúi đầu nhìn miếng bánh kem trước mặt.

Tất cả là tại cái miếng bánh kem đáng chết này. Ăn đồ miễn phí nên cậu cảm thấy ngượng ngùng, không thể mở miệng từ chối. Lộc Tri Ngôn hậm hực ăn hai miếng bánh kem nhỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy Yến Cung đang nhìn mình, nhất thời quên luôn cả nuốt.

“Anh còn chưa đi sao?” Lộc Tri Ngôn giả vờ hỏi một cách hờ hững, nhưng thực chất là đang giục anh nhanh chóng rời đi.

Yến Cung dịch người lại gần cái quạt, mồ hôi trên mặt đã khô đi nhiều. “Ngoài trời bây giờ nóng quá, ở đây có gió, tôi muốn ngồi thêm một lúc nữa.”

Nghe lời này cứ như thể chính cậu đang giục anh rời đi vậy. Lộc Tri Ngôn chết cũng không thừa nhận, dù trong lòng cậu đúng là nghĩ vậy.

“Công ty anh có điều hòa, chắc chắn thoải mái hơn chỗ tôi nhiều.” Chỗ của cậu là nơi tiếp đón khách hàng, không tiếp đón những người ý đồ không rõ như Yến Cung. Lộc Tri Ngôn chỉ muốn trực tiếp bảo anh nhanh chóng đi đi, đừng ở lại làm chướng mắt.

Yến Cung thế mà lại mặt dày, giả vờ câm điếc.

“Bánh kem ngon không?” Anh cười híp mắt hỏi Lộc Tri Ngôn.

Lộc Tri Ngôn không hiểu anh hỏi cái này làm gì? Cậu vừa nói rồi mà? Ngon, ngon, ngon, ngon đến muốn chết.

“Anh muốn nếm thử không?” Cậu vẫn lịch sự thăm hỏi đối phương, thoải mái đẩy bánh kem đến trước mặt Yến Cung.

Yến Cung vẫn còn hơi khó xử: “Có được không?”

Lộc Tri Ngôn muốn nói đương nhiên không được, nhưng lại buột miệng: “Không sao đâu, tôi vẫn chưa đói lắm, một mình cũng ăn không hết.” Rõ ràng cậu chỉ đang khách sáo, nói những lời xã giao, không ngờ Yến Cung lại làm thật.

Người đàn ông trực tiếp cầm lấy cái thìa cậu vừa dùng, xúc một miếng ở cạnh bánh, bỏ vào miệng.

Lộc Tri Ngôn kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời.

Đây chính là cái thìa cậu vừa dùng, người đàn ông này vậy mà lại trực tiếp cầm lấy ăn.

“Đúng là ngon thật,” Yến Cung còn khẳng định nói: “Rất ngọt.”

Lộc Tri Ngôn sững sờ hai giây, tim đập nhanh hơn, nhanh chóng đứng dậy: “Vậy anh cứ từ từ ăn, tôi đi làm việc đây.”

Yến Cung nhìn Lộc Tri Ngôn vẻ mặt trấn định nhưng bóng lưng lại hoảng loạn, thu dọn bát đĩa chuyển vào bếp sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười, cúi đầu nhìn hai miếng bánh kem còn lại trước mặt. Cuối cùng cầm lấy cái thìa ăn nốt, anh không ngồi lâu trong tiệm, ăn xong bánh kem liền chào Nghiêm Tiệp rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lộc Tri Ngôn vừa rửa bát xong, từ trong bếp đi ra, thấy Yến Cung đang nhìn chằm chằm cậu. Ánh mắt đó nhìn đến nỗi làm hơi thở cậu cũng trở nên hỗn loạn.

Yến Cung như bây giờ, không lẽ đang đợi cậu tiễn anh đi?

Tuy rằng cảm thấy mình nghĩ vậy hơi tự cho là đúng, nhưng vừa đối diện với ánh mắt của Yến Cung, hai người trao đổi một cái nhìn.

Lộc Tri Ngôn nghi ngờ đây không phải ảo giác của mình, Yến Cung vậy mà thật sự đang đợi mình tiễn anh đi.

Vị Phật lớn này, không mời mà đến, còn muốn người tiễn đi.

Cậu chịu đựng mà tiễn Yến Cung ra đến cửa, lại bước thêm hai bước về phía trước, hơi nóng chói chang bên ngoài liền ập thẳng vào mặt, nóng đến khó chịu. Lộc Tri Ngôn lười đi ra ngoài nữa, liền đứng ở chỗ râm mát.

“Vậy anh đi thong thả, tôi không tiễn anh nữa.” Giọng điệu của cậu bình tĩnh đến nỗi không gợn chút sóng nào, thái độ không lạnh nhạt, nhưng cũng không quá nhiệt tình.

“Tôi tan tầm là đến đây.”

“Chuyện này anh không cần cố ý nói với tôi, hai chúng ta… cũng không thân thiết lắm.”

Lộc Tri Ngôn theo bản năng đáp lại, lời vừa thốt ra, chính cậu cũng cảm thấy có chút cứng nhắc.

Yến Cung đang nhìn chằm chằm cậu, Lộc Tri Ngôn bị nhìn đến hơi khó chịu.

“Chúng ta là bạn học cũ, lời này chính cậu nói mà. Chỉ riêng điểm này, tôi thấy chúng ta cũng không xa lạ đi, hay là nói, cậu không thể coi tôi là bạn bè?” Khi Yến Cung nói những lời này, cái ngữ khí ấy, người không hiểu chuyện nghe xong thật sự sẽ cho rằng anh đang chịu uất ức lớn lao từ Lộc Tri Ngôn.

Nghe được lời này, lòng Lộc Tri Ngôn “lộp bộp” một tiếng, rồi lập tức nhớ lại chuyện xảy ra năm đó, không khỏi âm thầm nghiến răng.

Lúc trước sau khi bị người ta từ chối, cậu đã quyết tâm phải tránh xa người này. Mấy năm nay, cậu cũng luôn cố gắng xóa bỏ Yến Cung khỏi ký ức, nếu không phải người này đột nhiên lại xuất hiện trước mắt, cậu thật sự đã gần như quên mất đối phương rồi.

“Anh nhanh đi làm đi, trong tiệm có khách rồi, tôi phải đi bận đây.” Lộc Tri Ngôn vội vàng kết thúc cuộc đối thoại, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí làm mình bối rối này.

Yến Cung cũng không nói thêm gì nữa.

Lộc Tri Ngôn quay người bước nhanh trở lại trong tiệm, trên mặt lập tức thay bằng một nụ cười nhiệt tình, đi tiếp đón vị khách vừa bước vào.

Yến Cung nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, thấy Lộc Tri Ngôn thu dọn bát anh vừa ăn, quay người đi vào bếp sau. Cho đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất, anh mới thu hồi ánh mắt, sải bước theo hướng vừa đến mà quay trở về.

Cả ngày tâm trạng Lộc Tri Ngôn rối bời, chỉ vì Yến Cung, kẻ chủ mưu này. Đến thì đến, sao cứ phải mang theo bánh kem gì đó, rồi còn nói muốn cùng cậu đi dạo. Cậu cả ngày mệt chết đi được, đâu có tâm trạng đi dạo với ai.

Cậu tranh thủ nhìn lướt qua giờ trên điện thoại ở góc trên bên trái, WeChat cũng im lìm.

Yến Cung thường xuyên xuất hiện trước mắt cậu một vòng, tạo một đợt cảm giác tồn tại, sau đó rời đi, khiến người chịu ảnh hưởng cứ nhớ nhung, đối phương lại không có chút tin tức nào.

Hành vi như vậy của Yến Cung khiến Lộc Tri Ngôn rất khó chịu.

Cậu có rất nhiều chuyện vẫn luôn không thể hiểu rõ, Lộc Tri Ngôn cảm thấy mình thật sự rất kỳ lạ. Ví dụ như đã nói tốt là sẽ không bao giờ để ý đến đối phương, cũng không cần suy nghĩ chuyện liên quan đến Yến Cung, không cần bận tâm. Nhưng một mặt lại khao khát được lại gần anh, khao khát ánh mắt người đàn ông dừng lại trên người mình, rõ ràng sự chú ý như vậy sẽ làm cậu cảm thấy rất không tự nhiên.

Yến Cung đến rất đúng giờ, Lộc Tri Ngôn cũng biết anh chắc chắn sẽ đến, không phải vì đối phương có phẩm chất và khí tiết cao , mà vì người này sinh ra đã có khuôn mặt nói lời giữ lời, cảm giác rất yên tâm.

Hai người ăn cơm xong cùng nhau đi dạo để tiêu thực. Con đường có một đoạn hơi hẻo lánh, ven đường gần như không có nhà dân nào, nối liền vài trăm mét còn trồng một mảnh ngô và đậu đũa. Chỉ có đèn đường trên đầu cách 100m mới có một cái, đi ra khỏi trung tâm ánh sáng, đi càng xa thì càng tối.

Gió bên tai rất nhẹ nhàng, Yến Cung hỏi cậu: “Dì mở cửa hàng mỗi ngày sao?”

“Ngày thường chỉ khi gặp ngày nghỉ lễ chúng tôi mới nghỉ ngơi, sao vậy?”

“Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Yến Cung gật đầu, lời ít ý nhiều.

Lộc Tri Ngôn “À ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm.

Hai người sánh vai đi trên đường, Lộc Tri Ngôn có chút thất thần, lại còn rất căng thẳng.

Yến Cung nhìn ra trong lòng cậu có chuyện, hơn nữa nhìn bộ dạng cũng không muốn nói nhiều.

Hai người cứ thế im lặng bước đi, không khí xung quanh cũng bị sự im lặng này đè nén đến ngột ngạt, mỗi bước chân đi ra đều có thể cảm nhận được bầu không khí khó thở ấy như hình với bóng.

Mấy lần gặp mặt trước đó, còn không cảm thấy câu nệ như vậy, bây giờ chỉ có hai người, Lộc Tri Ngôn ngược lại cảm thấy có chút không tự nhiên.

Tất cả là do cái sự xấu hổ chết tiệt kia quấy phá. Rõ ràng cậu là người lấy hết can đảm để tỏ tình, sau khi thất bại lại như bị người ta vứt bỏ vậy. Hơn nữa chuyện này đã qua đi nhiều năm như vậy, cậu vẫn không cách nào quên.

Muốn trách thì trách Yến Cung lúc trước nói chuyện quá độc ác, giết hại trái tim non nớt lại yếu ớt của cậu. Lộc Tri Ngôn nghĩ như vậy, ngược lại cảm thấy bản thân thoải mái hơn không ít.

Hai người sánh vai bước đi, Lộc Tri Ngôn theo bản năng ưỡn ngực. Gió lạnh xuyên qua chiếc áo ngắn tay mỏng manh của cậu, tùy ý tràn vào quần áo, mang đến một trận mát mẻ dễ chịu, làm lòng người xao động.

Chính trong bầu không khí tĩnh lặng này, Yến Cung đột nhiên cất tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Lộc Tri Ngôn,” anh dừng lại một chút, có vẻ cố tình, rồi sau đó chậm rãi từng chữ một nói rõ ràng: “Tôi muốn xin lỗi cậu về chuyện năm đó.”

“Á?” Lộc Tri Ngôn nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, còn tưởng mình bị ảo giác. Đến khi phản ứng lại lời Yến Cung nói, cậu ngẩn người, theo bản năng cắn chặt môi dưới, cố gắng ổn định giọng nói hơi run rẩy của mình, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không biết anh đang nói gì.”

Cậu cúi đầu, không nhận ra rằng sau khi nói ra lời này, bước chân của cậu cũng vô thức nhanh hơn.

Yến Cung nhìn phản ứng của cậu, chỉ cười cười, cũng không bận tâm Lộc Tri Ngôn có nghe hiểu hay không, sau đó tự mình tiếp tục nói: “Lúc đó tôi đã nói rất nhiều lời khó nghe với cậu, sau này nghĩ lại, rất hối hận. Mấy năm nay, tôi vẫn luôn muốn tìm một cơ hội, mặt đối mặt nói lời xin lỗi với cậu. Thật sự, rất xin lỗi.”

Lộc Tri Ngôn vẫn không ngẩng đầu lên, bước chân nhanh hơn về phía trước.

Yến Cung dừng lại phía sau cậu, lớn tiếng gọi tên cậu, gọi lại người đang vùi đầu đi nhanh phía trước: “Lộc Tri Ngôn, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, cậu và tôi đều là người trưởng thành rồi. Lý lẽ này, cậu hẳn phải hiểu chứ.”

Lộc Tri Ngôn dừng chân ở cách anh 4 mét.

Đôi tay rũ xuống bên người, dán chặt ống quần, vô thức siết chặt, các đốt ngón tay “kẽo kẹt” rung động, rồi sau đó từ từ buông ra, lại lần nữa siết chặt, cùng với cảm xúc phập phồng không ngừng trong lồng ngực, lặp đi lặp lại việc buông ra rồi siết chặt.

Cậu cũng biết trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nhưng thì sao chứ? Chẳng lẽ muốn cậu giả vờ như không có chuyện gì, cứ thế mà bình thản đối mặt với Yến Cung ư?

Lộc Tri Ngôn không quay đầu lại mà nói: “Yến Cung, tôi đã nói rồi, chuyện này anh không cần để trong lòng. Mấy năm nay tôi vẫn luôn bận rộn xử lý việc trong tiệm, những chuyện đã qua đó, đã sớm quên sạch rồi.”

Yến Cung nhìn bóng lưng cậu, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, theo bản năng nắm chặt tay, “Vậy cậu, còn thích tôi không?”

Chắc chắn không nghĩ đến Yến Cung có thể nói thẳng thừng như vậy, càng không ngờ lời này lại từ miệng người đàn ông thốt ra. Biểu cảm trên mặt Lộc Tri Ngôn không thay đổi chút nào, nhưng bóng lưng lại rõ ràng cứng đờ, không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy.

Cơ thể hơi máy móc quay lại, nhìn về phía Yến Cung, trong mắt mang theo một chút kinh ngạc: “Anh gọi tôi ra đây, chỉ để nói cái này thôi sao?”

“Đúng vậy.” Yến Cung thản nhiên thừa nhận, ánh mắt gắt gao khóa chặt đôi mắt Lộc Tri Ngôn, ý đồ từ biểu cảm của cậu bắt được một chút cảm xúc dao động.

Lộc Tri Ngôn có chút thất thần, trong đầu suy nghĩ cuồn cuộn.

Một lát sau, cậu chậm rãi mở miệng gọi một tiếng “Yến ca,” rồi nói: “Đừng đùa với tôi như vậy được không? Với thân phận của anh bây giờ, anh thích tôi cái gì chứ? Anh là đồng tính luyến ái sao? Anh thật sự thích đàn ông sao? Hay là nói, anh thật sự thích tôi, hay đơn thuần chỉ cảm thấy tò mò, muốn chơi đùa với tôi một chút?”

Lộc Tri Ngôn nói mãi, cảm xúc dần dần kích động lên. Những ký ức cố gắng chôn vùi mười năm, giờ phút này như thủy triều vỡ đê không thể ngăn lại mà dâng lên trong lòng, liên quan đến giọng điệu nói chuyện của cậu nên cũng vô thức mang theo vài phần chất vấn.

Thực tế là như vậy, cậu không thể không thừa nhận, người như cậu đích thực không xứng với Yến Cung.

Lúc trước cũng không biết sợi thần kinh nào bị chập, thế mà đầu óc nóng lên chạy tới tỏ tình với người như Yến Cung. Bây giờ nhớ lại, một tên nhóc nghèo như cậu, với một thiếu gia như Yến Cung căn bản không liên quan gì, cậu đứng bên cạnh anh còn làm giảm giá trị của Yến Cung.

Ngực nghẹn lại khó chịu, Lộc Tri Ngôn hít sâu một hơi.

“Loại lời này, sau này đừng nói nữa.” Giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng của cậu vẫn không che giấu được cảm xúc cô đơn trong lời nói: “Tôi mệt rồi, chúng ta về thôi.”

Lộc Tri Ngôn vội vã muốn kết thúc chủ đề này, quay đầu đi ngược về hướng vừa đến. Khi lướt qua Yến Cung, người đàn ông nắm lấy cổ tay cậu, đứng yên tại chỗ, đột nhiên cất tiếng.

“Lộc Tri Ngôn, tôi biết mình đột nhiên nói những lời này, khiến cậu nhất thời khó có thể chấp nhận.” Anh quay đầu nhìn về phía Lộc Tri Ngôn, tốc độ nói không nhanh không chậm: “Lúc trước tôi cũng có tâm trạng như cậu vậy, tôi chưa từng thích con trai, con gái cũng không. Cho nên khi cậu nói thích tôi, cả người tôi đều ngây ngốc.”

Yến Cung không chớp mắt nhìn chăm chú Lộc Tri Ngôn, giọng nói của người đàn ông hòa vào gió đêm mát mẻ, không hề che đậy mà xuyên thấu lồng ngực Lộc Tri Ngôn: “Nhưng sau này, tôi dần dần liền lý giải. Tôi trước nay không hề có ý khinh thường cậu, tôi chỉ là… Lúc đó tôi hồ đồ, nói rất nhiều lời nói không thật lòng, rất xin lỗi.”

Mấy năm nay bôn ba bên ngoài, anh cũng gặp qua đủ loại người, kết bạn cũng có một số người đồng tính. Ban đầu anh quả thật khó có thể chấp nhận loại quan hệ mà trong nhận thức của mình gọi là rất dị thường này. Nhưng sau này từ từ, anh lại nghĩ đến Lộc Tri Ngôn, thiếu niên bồn chồn bất an đứng trước mặt anh, hai má đỏ bừng, lấy hết dũng khí, dùng giọng run rẩy nhưng kiên định nói cậu thích anh.

Anh đột nhiên phát hiện mình lúc trước đã nói những lời đó với Lộc Tri Ngôn thật độc ác biết bao. Anh đối với một người đã lấy hết can đảm, thấp thỏm bất an nói thích anh, lại dùng thái độ gay gắt nói đồng tính luyến ái thật ghê tởm, còn bảo đối phương cút xa khỏi anh, giống như sợ hãi bệnh truyền nhiễm mà xa lánh Lộc Tri Ngôn.

Yến Cung thực sự hối hận về hành vi của mình lúc trước, anh đã dùng những lời lẽ độc địa, bóp chết sự dũng cảm và gan lớn của một thiếu niên.

“Tri Ngôn, thực sự rất xin lỗi…” Anh lặp đi lặp lại lẩm bẩm trong miệng.

Động tác của Lộc Tri Ngôn dường như bị làm chậm vô số lần, chậm rãi rũ mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên bàn tay Yến Cung đang nắm lấy cậu. Ngón tay thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng có một vẻ đẹp khác lạ và sự gợi cảm khó tả. Ánh mắt cậu như bị dính chặt vậy, cứ thế nhìn chằm chằm, nhìn một cách tinh tế.

Không biết đã qua bao lâu, cậu cuối cùng mới chậm rãi ngẩng đầu, vào khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, trên mặt Lộc Tri Ngôn lộ ra một biểu cảm như trút được gánh nặng đã lâu.

“Nhưng mà Yến Cung, tôi đã không còn thích anh nữa rồi.” Giọng điệu của cậu rất bình thản, dường như đang trần thuật một chuyện bình thường không thể bình thường hơn, nhưng chỉ có chính cậu biết, khi nói ra những lời này, trong lòng vẫn không kìm được mà dấy lên một tia gợn sóng.

Nhìn bộ dạng hiện giờ của cậu, rồi lại nhìn Yến Cung, đứng chung một chỗ với người như Yến Cung, giống như ánh sáng mờ nhạt và những vì sao lộng lẫy sánh vai. Cậu chẳng qua là tự rước lấy sự nhàm chán, tự chuốc lấy nhục mà thôi.

Có một số chuyện, chỉ có ở tuổi thiếu niên, bốc đồng không sợ tuổi tác, mới có thể dựa vào một sự dũng cảm “nghé con không sợ cọp” mà xông lên, bất chấp tất cả. Nhưng cậu bây giờ cũng không phải là thiếu niên mười mấy tuổi ngày trước. Mấy năm nay cậu cũng đã hiểu rất nhiều đạo lý, trước khi làm việc gì nên suy nghĩ chu toàn, làm việc chớ có lỗ mãng bốc đồng.

“Cậu nói là thật sao?” Giọng Yến Cung khẽ run, thần sắc bất an nhìn chằm chằm Lộc Tri Ngôn nói lời này.

“Không có ai sẽ ở lại chỗ cũ chờ anh mãi đâu, thời gian chỉ biết không ngừng nghỉ mà đi về phía trước, tôi cũng vậy. Lúc trước là anh nói đồng tính luyến ái thật ghê tởm, bảo tôi đừng quấn lấy anh nữa. Tôi chẳng qua là làm theo ý anh, rời xa anh. Không, nói chính xác hơn, là anh vì muốn vứt bỏ tôi, nên đã chọn đi du học nước ngoài.”

Cậu không có lý do gì để ở lại chỗ cũ chờ đợi ai, Lộc Tri Ngôn và người đàn ông ánh mắt ngắn ngủi giao nhau trong tích tắc, Yến Cung rõ ràng thấy mắt cậu đỏ hoe.

“Bây giờ anh lại đột nhiên trở về, còn nói với tôi rằng mình đã thông suốt, thích tôi? Yến Cung, có phải gần đây anh làm việc quá nhiều, bận đến quay cuồng đầu óc rồi không.”

“Tôi lúc trước… đúng, tôi có nói lời như vậy, nhưng tôi đi du học không phải vì trốn cậu, tôi chỉ là…”

“Tôi sớm đã không để bụng rồi,” Lộc Tri Ngôn lên tiếng cắt ngang những lời anh định nói sau đó, giọng nói nghe có chút lạnh nhạt: “Mặc kệ có phải hay không, cũng đều không quan trọng. Yến Cung, mười năm thời gian, đủ để người ta quên rất nhiều thứ, ngay cả thích cũng sẽ theo thời gian trôi đi mà nhạt nhòa, yêu cũng vậy.”

Cậu rũ hàng mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng trên má, giọng nói cũng theo đó mà trầm thấp xuống: “Hơn nữa, tuổi thiếu niên không hiểu chuyện, tình cảm bồng bột, làm việc bốc đồng. Sau này tôi tĩnh tâm suy nghĩ rất lâu, hành vi của mình lúc trước, quả thật đã làm anh rất khó xử.”

Cái thứ tình cảm của Lộc Tri Ngôn là thứ không thể mang ra khoe được, ít nhất là ở chỗ Yến Cung.

Không có tình yêu môn đăng hộ đối, dù có cố gắng đạt được, cuối cùng cũng sẽ kết thúc vì cán cân nghiêng về một phía. Lộc Tri Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía Yến Cung, trong mắt mang theo một tia cầu xin: “Yến Cung, nhìn vào việc tôi sau này cũng không quấn lấy anh, không làm anh khó xử. Anh cũng đừng làm khó tôi nữa, được không?”

Tay Yến Cung rũ bên người vô thức siết chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, giọng nói có chút khàn khàn hỏi cậu: “Cậu nói là thật lòng sao?”

Lộc Tri Ngôn hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao, chậm rãi gật đầu.

Động tác đơn giản này dường như đã dùng hết sức lực toàn thân của cậu, cuối cùng khẽ phun ra một chữ: “Đúng vậy.”

Mười ngón tay Yến Cung siết chặt lại dần dần thả lỏng, cuối cùng với tốc độ chậm rãi tương tự, nặn ra một chữ “Được” đầy vẻ cười khổ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play