16.


"Anh mà thích Triệu Cao Dụ thì còn có quan h/ệ với em không?! Mẹ kiếp!"

"Anh với anh Triệu chỉ là tình huynh đệ! Trong cái đầu chó của em toàn chứa toàn chuyện nhảm nhí gì thế!"

Triệu Phúc:?

Đúng, năm đó tôi ra nước ngoài là để truy bắt kẻ sát hại Triệu Cao Dụ.

Triệu Phúc có thể biết chút ít, nhưng không phải toàn bộ.

Kẻ gi*t Triệu Cao Dụ tên Trần Hà, nguyên là một công tử nhà giàu, sau đó ba hắn ta bị Triệu Cao Dụ làm phá sản, nhảy lầu tự t*. 

Trần Hà nhà tan cửa nát, căm hận Triệu Cao Dụ, bày mưu gây tai nạn xe rồi ẩn náu vài năm. Khi sóng gió lắng xuống, hắn ta lại bắt đầu hoạt động thường xuyên.

Cũng vào thời điểm đó, tôi đã để mắt tới Trần Hà, sau khi tìm được chứng cứ xác định hắn ta là hung thủ, tôi thực sự muốn trả thù cho Triệu Cao Dụ.

Nhưng sau này, đã không chỉ vì trả thù nữa.

Bởi vì, tôi phát hiện Trần Hà xuất hiện trở lại là để lặp lại chiêu cũ, ám sát Triệu Phúc.

Trần Hà đã điên rồi, sau khi gi*t người một lần, hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì.

Có một lần tôi đối mặt trực tiếp với Trần Hà, hắn ta nói: "Mày không đủ chứng cứ, đưa tao vào tù, tao vẫn sẽ ra, ra rồi, tao sẽ lấy mạng chó của thằng Triệu Phúc."

Lúc đó tôi đã hiểu, muốn Triệu Phúc an toàn thì Trần Hà phải ch*t.

Trần Hà bị tôi buộc phải ra nước ngoài.

Một mặt để cách xa Triệu Phúc, mặt khác ở nước ngoài, tôi dễ hành động hơn.

Tôi buộc phải ra nước ngoài, không gi*t được Trần Hà thì không về.

Hắn ta là quả bom nổ chậm, tôi không thích để lại hậu họa.

Triệu Phúc có thể ch*t trong lòng, nhưng không thể ch*t thật.

Ch*t trong lòng tôi còn cứu được, ch*t thật thì tôi thực sự bất lực.

Nhưng không biết cuộc đấu tranh sinh tử này sẽ kéo dài bao lâu, càng không chắc tôi có trở về nguyên vẹn hay không, nên tôi không dám hứa với Triệu Phúc thời gian cụ thể.

Tôi càng không nói cho Triệu Phúc biết những uẩn khúc trong này.

Suốt đời sẽ không.

Tôi không cần một chút biết ơn nào từ Triệu Phúc, tôi chỉ cần tình yêu của cậu ấy.

Bản thân Triệu Phúc đã yêu tôi nhiều rồi, thêm một lớp nợ nặng nề nữa sẽ khiến cậu ấy bị tình yêu đ/è bẹp.

Vì vậy tôi không nói.

Trần Hà đã ch*t từ bốn năm trước.

Bốn năm qua chúng tôi liên tục đối đầu, những vết thương ngoài da trên người tôi có hơn hai mươi chỗ.

Lần đối đầu cuối, Trần Hà ch*t, chân phải tôi cũng gãy.

Một năm sau đó, tôi chữa bệnh ở nước ngoài.

Ngoài việc chữa cho chân lành lặn như xưa, còn bỏ ra số tiền khổng lồ trải qua vô số ca phẫu thuật để xóa mờ những vết sẹo trên người.

Tôi phải giấu đi những khổ đau này, không để Triệu Phúc nhìn thấy.

Nếu không tôi sợ cậu ấy đau lòng, sợ cậu ấy ch*t để tạ tội.

Nhưng Triệu Phúc lại nói tôi không yêu cậu ấy.

Tôi yêu cậu ấy nhiều biết bao, chỉ là Triệu Phúc có thể chứng minh, bằng bệnh loét dạ dày, bằng nhân chứng Hứa Du.

Còn tôi không thể chứng minh, tôi không có bằng chứng.

17.

Triệu Phúc ngơ ngác, vẫn không tin tôi: "Anh không thích Triệu Cao Dụ?"

"Sao anh lại thích anh ấy?" Tôi xoa xoa mái tóc: "Anh ấy như anh cả của anh, anh kính trọng, ngưỡng mộ anh ấy, nhưng không có nghĩa là muốn làm chuyện ấy với anh ấy!"

Triệu Phúc nói: "Cái băng ghi hình đó..."

Tôi nhíu mày: "Băng ghi hình gì?"

Triệu Phúc nhìn tôi một lúc, rồi im bặt, quay mặt đi: "Không có gì."

Tôi thở dài, chỉ biết nói một cách vô vị: "Anh thật sự không thích Triệu Cao Dụ."

Triệu Phúc ừ một tiếng.

Lại nói: "Tống Nguyện, hay là anh đánh em vài cái nữa đi."

"Mạnh tay vào."

Tôi nhìn cậu ấy một lúc, ném dây da đi, hỏi: "Băng ghi hình ở nhà em phải không?"

Triệu Phúc giả vờ ngây ngô: "Băng ghi hình gì? Làm gì có băng ghi hình."

Tôi lấy chìa khóa của Triệu Phúc, lái xe đến nhà cậu ấy.

Hôm nay ông mày nhất định phải xem cái băng đấy là gì.

Tôi lục tung nhà Triệu Phúc, cuối cùng tìm thấy cái băng ghi hình huyền thoại đó, sau khi xem xong tức đến mức muốn cười.

Chuyện cũ mấy năm rồi, tôi suýt quên mất.

Lúc đó uống rượu, quên tắt máy ghi hình.

Triệu Cao Dụ say không nhẹ, đến tôi là nam hay nữ còn không phân biệt nổi, thấy miệng là hôn.

Tôi cũng chẳng khá hơn là bao, vốn định nhân lúc say mà thổ lộ xu hướng tính dục với Triệu Cao Dụ, để khỏi bị cái tên thẳng như thép đấy đánh ch*t.

Chẳng qua chợt nhớ ra nên nói.

Triệu Phúc lặng lẽ lục ra xem hết, rồi lặng lẽ tự biên cho mình một vở kịch tình buồn, biết đâu trong vở kịch đó thằng nhóc này còn là cái bóng thay thế khổ sở, tôi là thằng khốn nạn đần độn.

Đúng là diễn viên, diễn kịch thuộc về thiên phú.

Chỉ chuyện nhỏ thế này, nhịn năm sáu năm, cố nhịn đến mức biến thái luôn.

Tôi còn thấy không đáng cho cậu ấy.

Cũng tại tôi, lúc đó chỉ lo bận rộn với Trần Hà, không để ý tâm trạng Triệu Phúc không ổn.

Tôi cầm băng ghi hình về.

Triệu Phúc vẫn đang quỳ ngay ngắn trên thảm.

Có lẽ đã ngộ ra.

Tôi vung dây da tới tấp đánh một trận, cười lạnh: "Bảo sao, mấy năm trước sao em cứ điên điên khùng khùng, mặc đồ của ba em đến trước mặt anh lảng vảng, anh còn tưởng em nhớ ba tha thiết, hóa ra đang cosplay ba mình à."

Triệu Phúc: "..."

Tôi túm tóc Triệu Phúc, hôn cậu ấy: "Giờ đã hiểu anh yêu ai chưa?"

Triệu Phúc nhìn tôi cười: "Yêu em, anh yêu em."

Tôi vừa định khen anh.

Triệu Phúc trợn đôi mắt đẹp hỏi: "Vậy em với ba em, ai quan trọng hơn?"

Tôi giật giật sợi dây da: "Triệu Phúc, mày đúng là thằng đáng đánh!"

Triệu Phúc bị đánh thấy khoái, sau đó giãy đứt cả dây trói, vác tôi lên lầu.

Lúc sắp ngủ, tôi mơ hồ nghe Triệu Phúc mò mẫm trong quần áo, mò một hồi lâu, nhảy lên giường ôm tôi, sờ vào ngón tay tôi, rồi đeo chiếc nhẫn lạnh vào ngón đeo nhẫn của tôi.

Triệu Phúc nắm tay tôi hôn lên chiếc nhẫn đó, lại tháo chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình ra, đặt vào tay tôi, điều khiển tay tôi, đeo nó vào ngón đeo nhẫn của cậu ấy.

Bàn tay đeo nhẫn chạm vào môi tôi.

Rồi, đan mười ngón tay, ôm chặt tôi, thì thầm vui sướng:

“Không chạy thoát được nữa rồi.”

"Của em."

"Tống Nguyện của em."

Tôi khẽ nhếch môi, đồ trẻ con.

Triệu Phúc: "Là của em, không phải của Triệu Cao Dụ."

...

Được rồi, bệnh thằng này vẫn chưa khỏi.

18.

Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, nghe thấy Triệu Phúc thì thầm bên tai: "Tống Nguyện, phải chăng ở nước ngoài không có mạng sao? Tin đồn về em đã lan khắp non sông, sao anh vẫn chưa đến bắt em?"

“Anh đã nói, nếu em quen người khác, anh sẽ bắt em lại, trói lên giường. Em đã đợi anh năm năm."

"Năm năm rồi, mà anh vẫn không đến bắt em."

Cánh tay vòng qua eo tôi siết chặt hơn: giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ tôi.

"Em suýt nghĩ mình không thể đợi được nữa."

"Em suýt nghĩ, anh sẽ không đến."

Tôi chạm vào khuôn mặt ướt đẫm của Triệu Phúc, nếm vị nước mắt đắng chát trên môi cậu ấy.

Áp trán vào cậu ấy, tôi nói: "Vì anh biết tin đồn là giả, tình yêu anh dành cho em mới là thật."

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu

Nên Triệu Phúc nhất định sẽ đợi được.

Ta sẽ sống, trở về gặp người.

HẾT

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play